Màu vàng càn quét, ngay cả những kẻ da dày như trâu cũng không tránh khỏi cái chết. Sau khi ánh sáng đó vượt qua Thân Vương, lại nổ ngay vào trận doanh của quân địch, đánh vào con dơi màu đỏ to lớn mấy chục dặm của Huyết tộc.
Một tiếng sấm nổ vang vừa dứt, tiếng con dơi máu kêu lên đau đớn, một bên cánh của nó đã bị đánh nát. Đám lãnh đạo Huyết tộc rất ngạc nhiên và sợ hãi, mấy cường giả cấp chúa tể cũng để lộ vẻ mặt hốt hoảng. Sương mù màu đỏ ẩn trong cơ thể của chúng lập tức phát ra tiếng kêu gào lớn.
Ngay lập tức, hơn một trăm vạn Huyết tộc đại quân bị giết sạch. Giáo chủ Thái Hoàng thấy thế vui mừng, hạ lệnh toàn lực truy đuổi.
Huyết tộc muốn rút lui êm xuôi, để lại ba đường đại quân để cản quân địch. Dưới sự giúp đỡ của Ngô Bình, bốn mươi lăm vạn Huyết tộc bị bao vây và diệt sạch ngay lập tức!
Trận chiến này căng thẳng đến nửa ngày, giết đến mức máu chảy thành sông, xương tủy nằm la liệt khắp nơi!
Ngô Bình vừa giết địch, vừa hút máu Huyết tộc. Cuối cùng, bốn mươi bảy vạn Huyết tộc đại quân đều bị trảm!
Bên này Nhân tộc, cũng chỉ có hơn một vạn người chết và bị thương, trong đó người chết hơn ba ngàn bốn trăm người.
Trận chiến này, Thái Hoàng Giáo giết tạo ra uy phong, vang danh thiên hạ! Tin tức truyền ra khiến cho các thế lực lớn Nhân tộc xung quanh tiến đến chúc mừng, họ tỏ ý đồng ý xuất người và trợ lực, hợp tác cản Huyết tộc!
Mấy ngày tiếp theo, Ngô Bình đã sử dụng hết sức mạnh Huyết tộc, lại tăng mươi lăm vạn binh cho Huyền Bình quân, tăng sĩ số của Huyền Bình quân lên mười tám vạn người!
Sau mười ngày, Ngô Bình đánh một giấc xong đã bị người ta mời đến đại điện bàn bạc
Giáo chủ Thái Hoàng với các trưởng lão đều ở đây, giáo chủ Thái Hoàng nói: “Không lâu trước đây, Huyết Hoàng cử sứ giả đến muốn nghị hòa với chúng ta đấy Huyền Bình”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ vừa mới đánh hai trận rồi đã phải nghị hòa sao? Nằm mơ đi!”
Giáo chủ Thái Hoàng im lặng vài giây mới nói: “Huyền Bình, mỗi người Huyết tộc đều là chiến sĩ. Ta đã cử người đi tìm hiểu, tổng số lượng Huyết tộc vượt qua năm ngàn vạn! Tuy số lượng này không bằng Nhân tộc chúng ta thật, nhưng bọn hắn lại có thể xây dựng một đại quân Huyết tộc năm ngàn vạn lính! Nếu đối phương phát một ngàn vạn binh, chúng ta sẽ không chặn được!”
Thẩm Huyền Tông nói: “Huyền Bình, bên Huyết tộc đã đồng ý rời khỏi lãnh thổ Chân Hoàng Tiên Giới. Nhưng chúng cũng yêu cầu chúng ta không được tiến vào địa bàn của họ”.
Ngô Bình: “Huyết tộc làm thế còn có nguyên nhân khác à?”
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Chúng ta nhận được tin tức, lúc Huyết tộc đang tấn công chúng ta thì cũng bị dị tộc khác tấn công, chúng bị Thực Kim tộc xâm lược mấy phần lớn địa bàn rồi. Bây giờ, Huyết tộc không muốn bị hai đầu phải đụng độ kẻ thù cùng lúc, nên mới đề nghị hòa”.
Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Ý của Giáo chủ và các vị thế nào?”
Giáo chủ Thái Hoàng nói: “Huyết tộc rất máu chiến, đặc biệt thích uống máu tươi con người. Ta nghĩ sớm muộn gì Huyết tộc cũng sẽ quay lại xâm lược chúng ta, hòa bình này có đồng ý cũng chẳng lâu dài”.
Thẩm Huyền Tông: “Huyền Bình cảm thấy thế nào? Hay là chúng ta chấp nhận nghị hòa, nhưng âm thầm tăng thực lực lên? Lấy thời cơ để quyết chiến một trận với bọn chúng!”
Ngô Bình: “Ý của sư tôn là đưa ra một ít điều kiện đối phương không thể đồng ý, rồi quan sát tình hình chiến đấu của hai dị tộc lớn mà tùy thời hành động?”
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Giữa hai đại tộc này chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, chúng ta có thể tiếp tục phá biên giới, thu hút binh lực của đối phương”.
Giáo chủ Thái Hoàng: “Thật ra Thực Kim tộc cũng cử sứ giả đế, bọn chúng mong chúng ta hợp tác cùng tiêu diệt Huyết tộc. Chúng ta không từ chối nhưng cũng đặt điều kiện là không làm quân chủ lực. Đồng thời, nếu bên bọn chúng bắt hoặc giết được Tử tước bên Huyết tộc, cần đưa xác chết về cho chúng ta. Giữa hai bên xây dựng Truyền Tống Trận, mỗi khi có Huyết tộc bị giết sẽ truyền tống lại đây trước. Từ đó chúng ta có thể liên tục mở rộng quân Huyền Bình”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ta đồng ý”. Tuy tu vi của anh không cao, nhưng vẫn đã trở thành lãnh tụ trong mơ hồ rồi. Ngay cả giáo chủ Thái Hoàng và ba vị sư tôn đã phải nghe theo ý kiến của anh.
Giáo chủ Thái Hoàng: “Nếu Huyền Bình đã đồng ý, vậy cứ theo kế hoạch thực hiện”.
La Vô Phi: “Huyền Bình tạm thời ở lại đi, dù sao Huyền Bình quân vẫn cần con. Nhưng lúc rảnh rỗi, con có thể tu luyện là được. Con phải nhanh chóng thăng chức lên Đạo Cảnh. Ta tin với tư chất của con khi vào Đạo Cảnh rồi, thì không kẻ dưới Hỗn Độn nào đối thủ cả”.
Thẩm Huyền Tông bật cười: “Sức mạnh của Huyền Bình đã không chỉ nói đến Đạo Cảnh từ lâu rồi”.