Ngô Bình hỏi tiếp: “Vương Hạo bảo các anh từng giết người đúng không?”
“Không…”
Rắc!
Ngô Bình lập tức bóp nát cổ tay Thường Thiếu Dũng, hắn hét lên như con lợn bị chọc tiết, thậm chí còn suýt ngất xỉu.
“Có hay không?”, Ngô Bình hỏi lại.
“Có, chúng tôi từng giết người, hu hu, thả tôi ra…”, Thường Thiếu Dũng khóc lớn, sau đó vừa khóc vừa nhìn cổ tay biến dạng của mình.
Ngô Bình lấy điện thoại ra quay hình: “Nói đi, các người đã giết người vào lúc nào, ở đâu, có những ai tham gia, kể chi tiết vào”.
Thường Thiếu Dũng sợ bị Ngô Bình đánh tiếp nên không dám giấu giếm, nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn kể thêm vài vụ đánh và giết người khác.
Nghe hắn kể xong, Ngô Bình mới nới lỏng tay, Thường Thiếu Dũng vội lùi lại rồi khiếp sợ nhìn anh. Đám đám em của hắn vẫn đứng im, không ai dám thở mạnh.
Ngô Bình nói: “Thường Thiếu Dũng, nghe nói bố anh làm ở thành phố, ông ta tên gì?”
Vừa nghe Ngô Bình nhắc đến bố mình, Thường Thiếu Dũng đã mừng thầm: “Bố tôi là Thường Vi Tân!”
Ngô Bình: “Tốt”, sau đó anh lưu video lại rồi gửi vào mail cho Từ Bá Nhân.
Tiếp đó, anh nhìn Thường Thiếu Dũng rồi nói: “Anh có thể gọi cho bố mình, biết đâu ông ta lại cứu được anh”.
Thường Thiếu Dũng sáng mắt lên rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố mình ngay.
Vương Chiếm Lễ nghe xong chuyện mà Thường Thiếu Dũng kể, biết con trai mình cũng dính đến vụ án giết người, ông ta vừa tức vừa sợ, sau đó cảm thấy một dự cảm xấu. Giờ ông ta chỉ biết trông chờ vào Thường Thiếu Dũng, hi vọng người nhà của hắn có thể xử lý được Ngô Bình.
Thường Thiếu Dũng gọi điện xong thì như có thêm dũng khí, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Đội tuần tra và hình sự sẽ tới ngay, mày đánh tao thì cứ chờ mà ngồi tù đi”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi bình tĩnh nói: “Người nhà họ Thường cũng có quyền thế đấy nhỉ!”
Chục phút sau, đã có mấy chiếc xe cảnh sát đi tới, một nhóm cảnh sát bước xuống rồi xếp thành hai hàng, sau đó cất bước, đi đầu chính là phó đội tưởng Khuất Hành Nghĩa!
Khuất Hành Nghĩa vốn đang nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức ngẩn người: “Đội trưởng Ngô, là cậu ư?”
Ngô Bình bình thản nói: “Sao, mang tiếng là đội hình sự mà sao ai gọi cũng đi thế hả?”
Khuất Hành Nghĩa đỏ mặt rồi vội nói: “Đội trưởng Ngô, chắc có hiểu lầm gì thôi, tôi và bố của Thường Thiếu Dũng kết nghĩa với nhau…”
Thường Thiếu Dũng ngẩn ra, chuyện gì thế này, hắn nói: “Chú Khuất, thằng này dám đánh cháu, chú phải đòi lại công bằng cho cháu”.
“Im ngay!”, Khuất Hành Nghĩa quát lớn, làm Thường Thiếu Dũng sợ rụt cổ.
Khuất Hành Nghĩa khom người đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Đội trưởng Ngô, thằng này đắc tội với cậu à?”
Ngô Bình: “Đắc tội với tôi thì không sao, nhưng anh ta đã giết người, tôi quay clip lại rồi gửi lên trên rồi, để xem tỉnh sẽ xử lý thế nào”.