Đút được mấy viên đan dược, Ngô Bình vươn tay, rồng trắng bò lên cánh tay anh. Trước đó, Lý Dược Sư có thiết lập cấm chế ở đây, rồng nhỏ không thể ra khỏi hồ nước được.
Để rồng nhỏ lên người, Ngô Bình đi tìm Lý Dược Sư, phát hiện cậu đang chuẩn bị ra ngoài câu cá, anh bèn cười hỏi: “Đỉnh Nhi, con đi câu cá ở đâu vậy?”
Lý Dược Sư cười nói: “Bố, phía Đông Doanh Châu có một vùng vịnh, rất hợp để câu cá”.
Ngô Bình: “Dạo này bố cũng muốn câu cá, hay là bố và con cùng đi”.
Lý Dược Sư chớp mắt: “Bố, không phải bố rất bận sao?”
Ngô Bình: “Bận thì bận, nhưng nên thư giãn thì cũng phải thư giãn”.
Rõ ràng Lý Dược Sư có phần không tình nguyện, nhưng nếu Ngô Bình đã nói vậy thì cậu cũng không đành từ chối, bèn nói: “Vậy được ạ!”
Hai bố con độn quang di chuyển tức thời, rất nhanh đã đến vùng vịnh phía Đông. Quả nhiên giống như Lý Dược Sư nói, vùng vịnh này rất hợp để câu cá, dưới ghềnh đá, chính là biển sâu nghìn mét, cá rất nhiều.
Nửa năm nay Lý Dược Sư đều điên cuồng câu cá nên cậu dùng cần câu và dây câu, thậm chí là mồi câu cũng rất chuyên nghiệp, so ra thì Ngô Bình khá thảm, hai tay trống không, chẳng có gì.
Lý Dược Sư bỏ thính rồi quăng cần câu, một sợi chỉ bạc bay ra mấy nghìn mét, rơi xuống mặt nước. Ngô Bình nhìn lớp vảy mịn trên cần câu của cậu, được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, bên trên còn có trận pháp.
Lý Dược Sư: “Bố, con còn có một cần câu nữa, bố dùng cái đó đi”.
Ngô Bình: “Bố có rồi”.
Nói xong, anh bỗng đảo mắt, nhìn thấy một nơi xa xa phía sau có một rừng trúc, anh vươn tay, một cành trúc dài mười lăm mét bay qua, anh cầm lấy cành trúc, buông xuống mặt biển.
Một chút tiên lực ngưng tụ thành sợi, buộc từ đầu thanh trúc buông xuống mặt biển.
Nhìn thấy Ngô Bình như vậy, Lý Dược Sư rất ngưỡng mộ, nói: “Bố, lúc nào thì con mới có thể ngưng tụ thành dây như vậy, từ không thành thật!”
Ngô Bình: “Sớm thôi, khi nào con thành Thiên Tiên thì mới có thể làm được như bố”.
Lý Dược Sư bĩu môi: “Thiên Tiên cũng chẳng có gì lợi hại cả, bây giờ con có thể đánh được Đạo Quân”.
Ngô Bình: “Đó là Thiên Tiên bình thường, bố nói đây là Thiên Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo, Bố con chính là Thiên Tiên, con có đánh được không?”
Lý Dược Sư khịt mũi, nói: “Bố, sao tự dưng bố lại câu cá với con, có phải có chuyện gì không?”
Lý Dược Sư thông minh từ nhỏ, lập tức hỏi Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Bố thấy bạch long mà con câu khá đặc biệt, nên muốn xem xem. Con rồng kia là câu lên từ chỗ này sao?”
Lý Dược Sư gật đầu: “Đúng vậy. Lúc đó con cũng giật mình, không ngờ nơi này thật sự lại có rồng xuất hiện”.
Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Lúc đó, con còn phát hiện gì không?”
Lý Dược Sư: “Trong biển có mùi máu tanh nồng đậm, thu hút đủ các loại cá, cho nên hôm đó mới câu được cả nghìn con cá”.
Gậy trúc trong tay Ngô Bình rung lên, mặt biển khẽ động, một xác rồng được sợi dây kéo lên, dài cả nghìn mét, toàn thân đều màu xanh, là thanh long.
Nhìn thấy thi thể thanh long, Lý Dược Sư giật mình: “Là xác rồng!”