Cả người Ngô Bình run lên, lông tơ dựng đứng hệt như kim sắt, trong khi đó những sợi tơ muốn đâm vào người anh này lập tức bị lông tơ chém đứt.
Ngay cả lông tơ của anh cũng có thể chém đứt sợi tơ muốn đâm vào người này như thể đã biến thành những thanh kiếm ngắn.
Tay Lãnh Phi vừa chạm vào Ngô Bình thì máu tươi bắn ra, ông ta đau đớn kêu lên, vội vàng buông tay.
Ngay khi tay đối phương vừa buông, chân Ngô Bình bỗng đá vào mặt khiến ông ta ngã xuống đất.
Sức lực của cú đá này rất lớn, đầu Lãnh Phi đập mạnh xuống đất làm mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Ngay giây phút Lãnh Phi mất ý thức, Ngô Bình lại đạp lên người ông ta thêm ba cái. Cứ thế một Hư Tiên bị Ngô Bình đạp thành cái đống thịt, xương cốt cả người và nội tạng đều tan nát.
Ngô Bình cũng mặc kệ Lãnh Phi nằm dưới đất, anh nói với Đinh Thiên Thu đang ngây người: “Đinh Thiên Thu, ông biết người này sao?”
Đinh Thiên Thu nói: “Lãnh Phi có danh tiếng không tốt ở ngoài vì thủ đoạn tàn ác, thế nên tôi vừa nghe cậu ta nói ra tên mình thì đã muốn đầu hàng rồi”.
Ngô Bình: “Tàn ác thì tàn ác thật nhưng thực lực lại khá yếu, không hay đánh nhau”.
Đinh Thiên Thu cười khổ: “Thực lực của cậu quá đáng sợ, không nói đến người này, dù là người mạnh hơn người này mấy lần cũng không đỡ được một đòn của cậu”.
Nói rồi ông ta lấy một chiếc nhẫn chứa đồ trên người Lãnh Phi, hai tay đưa cho Ngô Bình: “Đây là vật quý giá của Lãnh Phi, chắc không ít tiền”.
Dĩ nhiên Ngô Bình không khách sáo, nhận lấy chiếc nhẫn chứa đồ, anh hỏi Đinh Thiên Thu: “Trước kia có người từng vào bí cảnh Ngũ Hành chưa?”
Đinh Thiên Thu: “Đương nhiên là có, bằng không chuyện bí cảnh Ngũ Hành cũng không thể được truyền ra ngoài, hơn nữa có không ít người nhận được lợi ở bí cảnh Ngũ Hành”.
Ngô Bình: “Vô Sinh lão tổ tự dưng cho người vào bí cảnh Ngũ Hành chiếm hời, chuyện này có vấn đề”.
Đinh Thiên Thu: “Bọn tôi cũng từng nghi ngờ, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân, hơn nữa chuyện này vẫn luôn tồn tại nên không ai ngờ vực gì”.
Ngô Bình: “Chắc chắn chuyện này có nguyên do, chỉ là các ông không biết thôi”.
Đinh Thiên Thu: “Cậu nghĩ tại sao Vô Sinh lão tổ làm thế?”
Ngô Bình: “Thế giới này sẽ không có miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống đâu, thế nên không thể vào bí cảnh Ngũ Hành thì chúng ta phải nghĩ cách đi khỏi đây”.
Đinh Thiên Thu ngây người: “Nhưng nếu không giết đủ người, e là chúng ta không thể đi”.
Ngô Bình: “Ông không biết giả chết à?”, nói rồi anh đánh vào đầu Đinh Thiên Thu, cả người Đinh Thiên Thu cứng đờ rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó Ngô Bình cũng ngã xuống đất, khí tức toàn thân, Nguyên Thần đều biến mất như thể anh thật sự trở thành một thi thể. Bây giờ anh chẳng khác nào một khúc gỗ, một hòn đá cả, dù có người dùng thần niệm lướt qua cũng không phát hiện ra anh.
Hai người giả chết quả nhiên không thu hút sự chú ý của những người khác, khoảng bảy tám tiếng sau, cuối cùng khu vực gần đó cũng yên tĩnh hơn, vì những người còn lại, mỗi người đều đã giết hơn ba người, hơn nữa số người đã không đủ mười lăm, cuộc thảm sát kết thúc.
Lúc này không trung xuất hiện một cánh cổng ngũ sắc, mười lăm người này mừng rỡ đều chạy đến chỗ cánh cổng đó rồi biến mất không thấy.
Khoảng năm phút sau, cánh cổng ánh sáng đó biến mất, cả vùng đó lại trở về như bình thường.
Thêm mười mấy phút nữa, Ngô Bình mới chậm rãi mở mắt ra, anh đá vào Đinh Thiên Thu một cái, ông ta cũng trở lại như thường, người này ngạc nhiên hỏi: “Xong rồi?”