Ngô Bình vừa trị thương vừa nói chuyện với hai người. Thì ra, bây giờ học viện Võ Đạo đã thuộc Tiên Đình quản lý, bây giờ không chỉ chiêu mộ người nước Viêm Long cũ làm học viên và giáo viên mà còn mở rộng trên toàn đại lục Côn Luân.
Vì đãi ngộ hậu hĩnh nên mỗi ngày đều có một số lượng lớn học viên thiên tài và cao thủ võ đạo gia nhập, điều này khiến yêu cầu đối với giáo viên ngày càng cao. Võ tông tam phẩm mà bây giờ cũng chỉ có thể làm giáo viên cấp thấp thôi.
Thảm nhất là những học viên kia, những học viên ban đầu đã bỏ đi hết chín phần, học viên mới thì ngày càng nhiều.
Nghe bọn họ nói xong, Ngô Bình nói: "Là chuyện trong dự tính, nước Long bây giờ cũng đã trở thành nước phụ thuộc vào Tiên Đình, đương nhiên học viện Võ Đạo cũng không thể ngoại lệ".
Lãnh Nhân: "Nhưng trước mắt thì anh vẫn là võ tông truyền kỳ duy nhất".
Ngô Bình cười nói: "Vậy sao?"
Lãnh Nhân: "Nhưng lại xuất hiện ba vị lấy danh Võ Vương và hai mươi mấy vị Võ Vương nhất phẩm".
Mấy người đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng ồn ào, sau đó cửa lớn bị người ta đạp ra, một đám người xông vào.
Đám người này có vẻ là nhân viên làm việc trong học viện, khí thế hùng hổ. Nhìn thấy bọn họ, Diệp Huyền tức giận nói: "Đám các người gan to bằng trời đấy, dám đạp cửa xông vào cơ à!"
Ngô Bình nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Diệp Huyền: "Tiền bối, đám khốn kiếp này gây chuyện mấy lần rồi, ép chúng đệ tử dọn ra ngoài, nói dọn phòng cho người khác vào ở".
Ngô Bình nhìn đám người kia, hỏi: "Vậy à? Mấy người định lấy chỗ của tôi à? Ai ra lệnh đấy?"
Đám nhân viên bị khí thế của Ngô Bình làm cho khiếp sợ, không dám hé răng.
Ngô Bình nói: "Ai muốn ở chỗ này cũng được, bảo kẻ đó tự vác mặt tới đây tìm tôi".
Đám nhân viên của học viện vội vã lui xuống, mãi cho đến khi ra tới trước cửa mới dám thở mạnh. Một người trong đó nói: "Thôi bỏ đi, bọn mình chỉ là chân chạy vặt, đừng liều mạng quá, cứ báo cáo sự thật với phó hiệu trưởng đi".
Ngô Bình lấy trà tiên mà mình tự sao ra cho mọi người cùng thưởng thức, mùi trà thơm toả ra tứ phía, thậm chí đám người Diệp Huyền còn không cảm thấy vết thương của mình đau nữa.
"Không biết bên Thiên Kinh thế nào rồi nữa?", anh nói.
Diệp Huyền: "Tiền bối, mấy ngày trước đệ tử có về đó một chuyến, học viện Võ Đạo và Thiên Kinh nằm cùng một khu vực, khoảng cách không thay đổi".
Ngô Bình: "Vậy sao? Thiên Kinh có thay đổi gì không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Thay đổi nhiều lắm ạ. Bây giờ người sống trong đó một nửa là tu sĩ, một nửa là những người từng giàu có và nắm quyền thế. Ở đây tu vi của đệ tử cũng xem như là ở tầm khá rồi, nhưng ở Thiên Kinh thì không dám hé răng nửa lời, vì đụng bất kỳ ai, tu vi cũng đều có thể cao hơn đệ tử".
Lúc này Ngô Bình phát hiện ra một chuyện thú vị, điện thoại ở đây vẫn còn tín hiệu, anh cười nói: "Ở gần Thiên Kinh đúng là tốt, điện thoại có thể lên mạng được này".
Diệp Huyền: "Đương nhiên rồi, không chỉ lên mạng được, lên mạng Tiên cũng được luôn".
Ngô Bình phấn khởi, lấy điện thoại ra mở link dẫn, quả nhiên nhìn thấy vài trang mạng khá nổi tiếng của mạng Tiên.
Anh trợn tròn mắt, nói: "Thú vị đấy!"
Anh nhìn qua một lượt, thầm nghĩ chắc hẳn mấy trang mạng này mới vừa chuyển đổi, giao diện vẫn còn khá đơn giản.
Diệp Huyền đắc ý hỏi: “Lợi hại không? Nghe nói lãnh đạo cấp cao định áp dụng loại hệ thống mạng này ở quy mô lớn, muốn cả đại lục đều phải dùng mạng Tiên”.
Ngô Bình tắt điện thoại rồi hỏi: “Mấy ngày nay các anh có chăm chỉ tu luyện không đấy?”