Đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn của Lý Ngạo Tiên. Biển đông cũng thuộc phạm vi của Giang Nam, tổng bộ của Lý Môn được xây trên một hòn đảo, biết ở đó đang có việc, Ngô Bình nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của Lý Huyền Bình rồi xuất hiện ở tổng bộ của Lý Môn ngay.
Khi Ngô Bình bay đến bầu trời của đảo Lý thì thấy phía Đông là biển cả bát ngát, đây mới là biển thật sự, vì nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Từ đảo Lý nhìn tiếp về phía Đông sẽ thấy có rất nhiều đảo xuất hiện.
Lý Ngạo Tiên và Lý Thanh Đế vội ra đón Ngô Bình rồi chào: “Tông chủ”.
Ngô Bình: “Có phải thấy biển đông thật sự xuất hiện nên sốc quá không?”
Lý Ngạo Tiên: “Tông chủ, tôi đang định nói với anh là các đảo phía trước đã có các thế lực chiếm đóng rồi, chúng tôi cho người sang đó giao lưu, nhưng họ không hiếu khách, đã thể còn bảo chúng tôi mang xui xẻo tới”.
Ngô Bình cau mày: “Mọi người đã tra rõ tình hình xung quanh đây chưa?”
Lý Thanh Đế lấy một tấm bản đồ ra rôi nói: “Tông chủ, tôi mất ba ngày mới vẽ được hết các đảo vào trong tấm bản đồ này”.
Ngô Bình nhìn thì thấy có không biết bao nhiểu đảo cả lớn và nhỏ ở đây, trong đó có mấy hòn đảo khá lớn, diện tích trên cả triệu km vuông.
Lý Thanh Đế: “Tông chủ, tôi chỉ ghi lại các đảo có diện tích trên mười nghìn km vuông thôi, đảo nhỏ quá thì tôi chỉ chấm một cái”.
Ngô Bình gật đầu: “Các đảo này đều là thế lực độc lập à?”
Lý Thanh Đế: “Có khá nhiều đảo gần nhau chung một thế lực, nhưng hều hết là tồn tại riêng biệt. Nhưng tôi nghe nói gần như tất cả các thế lực đều phải dâng lễ cho Đông Hải Long Cung”.
Đông Hải Long Cung? Ngô Bình biết đại lục Côn Luân còn có ba thế lực đỉnh cấp là Đông Hải Long Cung, Thiên Đạo Môn và liên minh bộn lạc ở miền Nam.
Anh hỏi: “Trên các đảo này có cường giả không?”
Lý Thanh Đế: “Đảo to một chút thì thường có tu sĩ Thiên Tiên bán bộ, thậm chí là Thiên Tiên. Nếu là đảo nhỏ thì tu vi cao nhất chỉ tầm tầng thứ bảy, tám của cảnh giới Địa Tiên thôi”.
Ngô Bình: “Ừm, chờ khi nào rảnh, chúng ta sẽ chiếm thêm mấy đảo”.
Lý Ngạo Tiên: “À tông chủ, hôm nay Tổng đốc Giang Nam gửi thư mời tới, mời anh tham gia tiệc ở chỗ họ”.
Nói rồi, hắn đưa thiệp mời cho Ngô Bình.
Anh nhìn xong thì nói: “Người này có lai lịch thế nào? Hai người có biết không?”
Lý Ngạo Tiên: “Tôi nghe nói Tổng đốc này là người của Tiên Giới, là con trai của một vị Thiên Quân nào đó. Thực lực của người này rất mạnh, tu vi cảnh giới Động Thiên rồi, còn được sắc phong là Tiên Quân nữa”.
Ngô Bình: “Mục đích của bữa tiệc này là gì?”
Lý Ngạo Tiên: “Chắc muốn lôi kéo giới tu chân, vì muốn trị vì một nơi lớn như Giang Nam thì một mình sao làm được, phải cần nhiều người giúp sức”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tổng đốc của Giang Nam thì khổ rồi, nhưng muốn người khác giúp mình thì khó lắm”.
Khi họ đang nói chuyện thì có ánh sáng chiếu xuống, Lý Thanh Đế thấy thế thì nhăn mặt nói: “Là Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi đấy. Tông chủ, cứ vài ba hôm họ lại đến một lần, mục đích là chờ anh xuất hiện, hôm nay tông chủ không thoát được rồi”.
Ngô Bình đau đầu, hai cô gái này vẫn tìm anh ư?