Ngô Bình: “Tôi sắp lấy được hạng nhất rồi, anh bảo tôi đi là anh nghĩ tôi ngốc hay đầu óc các anh có vấn đề?”
Người đồ đen cười nhạo: “Dù anh có giành được hạng nhất thì anh có thể “nuốt” được phần thưởng đó sao?”
Ngô Bình: “Sao lại không được? Hoàng đế đã nói với tôi rằng ngoài những thứ này, ông ta còn thưởng cho tôi rất hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ cho đám người quý tộc, gia tộc các người thấy ông ta cũng không phải là người dễ bắt nạt”.
Người đồ đen sửng sốt: “Bệ hạ nói thế thật sao?’
Ngô Bình: “Đại khái là có ý như vậy”.
Người đồ đen hừ một tiếng: “Tôi khuyên anh đừng nên tham lam những phần thưởng đó. Người có phúc mới có thể sử dụng Võ Đạo Kim Đan, người không nên sử dụng thì chỉ có mất mạng thôi”.
Ngô Bình: “Chớ nói mấy lời thừa thãi không đâu với tôi nữa, tôi nhất định phải đoạt vị trí thứ nhất. Nhân tiện quay về nói với chủ tử của anh, tôi sẽ báo chuyện này với Hoàng thượng, để ông ta điều tra kỹ xem ai dám chống đối với Hoàng thượng”.
Người đồ đen tức đến mức đen mặt, nói: “Được thôi, vậy thì anh cứ đợi đấy”, nói rồi hắn nhảy lên không trung rời đi.
Thế nhưng hắn vừa nhảy lên đã bị một luồng sức mạnh đè xuống dưới đất, ngã lộn nhào.
Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như thế, có cần tôi đỡ anh dậy không?”
Mặt người đồ đen sa sầm, hắn không dám nhảy lên nữa mà từng bước đi ra khỏi đó.
Sau khi người đồ đen rời đi, một tiêu sư cười nói: “Đám người này đang nghĩ gì vậy chứ? Chỉ nói mấy câu nhạt nhẽo đã muốn tiêu đầu Ngô bỏ cuộc trong trận chung kết à, dựa vào đâu chứ?”
Một tiêu sư khác: “Đúng thế, dù sao chúng ta cũng là người bên ngoài, không sợ đắc tội với chúng. Còn về phần âm mưu đen tối gì đó thì tiêu đầu Ngô của chúng ta không sợ đâu”.
Ngô Bình thở dài: “Tối nay e là không được yên rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi”.
Quả nhiên lúc trời vừa hửng sáng, Ngô Bình nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.
Anh mở mắt ra nói: “Bà thím à, cô thở dài cái gì vậy chứ, có phải người đàn ông của cô chết rồi không?”
Trong chỗ tối, một bóng đen run rẩy, sau đó một giọng nữ vang lên: “Đồ khốn kiếp, anh gọi ai là bà thím đấy?”
Ngô Bình: “Không gọi cô là bà thím, lẽ nào gọi cô là bà bác sao?”
Người phụ nữ tức giận: “Đi chết đi”.
Trong bóng tối, một làn khói bay lên từ dưới mặt đất, sau khi đến gần Ngô Bình bỗng ngưng tụ thành một một vòng dây thừng, quấn quanh cổ Ngô Bình.
Ngô Bình cảm nhận được làn khói này như có thực thể, bỗng chốc treo anh lên không trung. Cả người anh bị treo lên giữa không trung, sợi đây đó liên tục co lại muốn siết cổ anh lại.
Hai tay anh nắm chặt lấy sợi dây, vẻ mặt lại rất bình tĩnh nói: “Có ý gì đây? Cô muốn siết chết tôi bằng thứ này, cô đang làm trò hề sao?”, nói rồi anh kéo sợi dây ra khiến nó bị đứt.
Người phụ nữ cười mỉa: “Anh yên tâm, hôm nay không giết được anh, tôi đây sẽ không đi đâu hết”.
Không biết từ lúc nào mà hai làn khói độc bay vào trong mũi Ngô Bình, sau đó đi vào phổi anh như côn trùng.