“Dĩ nhiên”, Kỳ Lân nói.
Hai bên lại đặt chi phiếu của mình xuống, sau đó ngồi xuống xem trận đấu quyền anh.
Thế là con rối bóng dáng của Ngô Bình tiếp tục lên đường, lần này bay vượt qua hơn bảy ngàn cây số, chạy đến hiện trường trực tiếp trận đấu.
Lúc này hiệp thứ hai đã gần đến hồi kết, người đồ đen chiếm ưu thế, nhiều lần đánh trúng võ sĩ tóc vàng.
Hiệp thứ hai kết thúc, hai bên quay về nghỉ ngơi uống nước, huấn luyện viên hai bên bước lên truyền lại chiến thuật.
Đúng lúc này, một bóng người mờ nhạt bay tới trên người người đàn ông tóc vàng, người đàn ông tóc vàng bỗng phát hiện ngũ quan lục giác của cậu ta đều cực kỳ nhạy bén, thể lực lúc trước cũng hồi phục trong chốc lát, thoáng chốc đã trở nên cường tráng, có sức lực cực kỳ mạnh.
Tiếng chuông trận đấu vang lên, võ sĩ hai bên lại bước lên võ đài. Sau khi nghỉ ngơi, bước chân của võ sĩ tóc vàng rất linh hoạt, võ sĩ đồ đen rất khó đánh trúng cậu ta, ngược lại nhiều lần bị đánh trúng mặt và đầu.
Hiệp thứ ba đánh đến phút thứ hai, võ sĩ tóc vàng móc một quyền, võ sĩ đồ đen bị K.O tại trận, trận đấu kết thúc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Kiếm Phong reo hò vui mừng, Kỳ Lân trố mắt nhìn, chuyện gì đây? Sao võ sĩ tóc vàng lại đột nhiên trở nên mạnh thế?
Anh ta nhìn Ngô Bình, trầm giọng nói: “Sao các cậu làm được?”
Lâm Kiếm Phong cười: “Sao mà làm được? Dĩ nhiên là may mắn, vận may của bọn tôi tốt hơn anh nên anh mới thua. Sao nào Kỳ Lân, anh còn dám chơi tiếp không?”
Kỳ Lân hừ một tiếng: “Dĩ nhiên là chơi tiếp rồi, nhưng phải đổi cách chơi”.
Lâm Kiếm Phong nhìn Ngô Bình, thấy cậu khẽ gật đầu bèn cười nói: “Được chứ, anh muốn chơi thế nào?”
Kỳ Lân mở điện thoại ra, trên đó có một tin tức thời gian thực, nói: “Mười bảy phút sau sẽ có một trận mưa sao băng, vị trí của trận mưa sao băng sẽ ở gần Thần Kinh. Chúng ta cược xem số lượng sao băng rơi xuống là số lẻ hoặc số chẵn”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề, anh chọn trước đi”.
Kỳ Lân đi đến một bên, gọi một cú điện thoại, năm phút sau mới trả lời: “Tôi nói là số lẻ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy chúng tôi chọn số chẵn”.
Lâm Kiếm Phong: “Kỳ Lân, anh muốn chơi bao nhiêu?”
Lần này dường như Kỳ Lân rất tự tin, cười nói: “Năm mươi tỷ tệ, cậu dám chơi không?”
Trước đó đã kiếm được ba mươi tỷ tệ, Lâm Kiếm Phong siết chặt sáu mươi tỷ tệ, cậu ta bật cười nói: “Có gì mà không dám, năm mươi thì năm mươi”.
Mấy người Hạ Dã Thiên ở một bên đều sửng sốt, Hạ Dã Thiên có thể được coi là một người có lai lịch, nếu không thì cậu ta đã không đến Đại học Thần Kinh được. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một ván cược mấy chục tỷ tệ.
Đương nhiên, cậu ta cũng biết rõ những người nhà giàu như Lâm Tướng, Kỳ Tướng hàng năm đều nhận được rất nhiều tiền thưởng, hơn nữa đều có tài sản gia tộc, thậm chí có làm chút kinh doanh ở Tiên Giới, cho nên tiền chỉ là một con số với những gia tộc này thôi, thứ họ thật sự muốn là tài nguyên và quyền lực hiếm có. Có quyền lực thì muốn bao nhiêu tiền cũng được.
Một nữ sinh đi cùng nhỏ giọng hỏi Hạ Dã Thiên: “Tôi cảm thấy mình giống như người phàm đang xem đấu pháp thần tiên vậy”.
Hạ Dã Thiên cười khổ: “Với chúng ta thì họ quả thật là thần tiên mà”.
Hai bên lấy chi phiếu năm mươi tỷ tệ của mình ra, đích thân quản lý chỗ đánh cược đó trông coi. Sau đó hai bên đi đến bục quan sát ở tầng thượng để quan sát số lượng sao băng.
Để công bằng, cả hai bên tự chọn ra ba người có thị lực tốt, cộng với hai người làm chứng bên sòng bạc lần lượt đếm số lượng sao băng.
Vài phút trôi qua, thần niệm của Ngô Bình bao phủ lấy bầu trời, phát hiện có hàng trăm thiên thạch đang bay về phía bầu khí quyển, cậu chỉ nhìn thoáng qua đã thấy số lượng thiên thạch là một trăm lẻ bảy, quả nhiên là số lẻ.
Cùng lúc đó, trong tai nghe vô hình của Kỳ Lân vang lên báo cáo giám sát của Cục Thiên văn: “Cậu Kỳ, chúng tôi phát hiện được một trăm lẻ bảy, đây là số lẻ”.
Kỳ Lân đi đến chỗ cách đó khá xa, thấp giọng nói: “Nhất định phải chắc chắn là số lẻ, ngộ nhỡ xuất hiện số chẵn thì dùng vũ khí đánh rơi một viên thiên thạch để nó biến thành số lẻ”.
Cuối cùng mưa sao băng xuất hiện, từng viên thiên thạch rơi xuống đất, ba mươi viên, năm mươi viên, một trăm viên.
Khi những thiên thạch cuối cùng chuẩn bị bay vào bầu khí quyển, chín thanh phi kiếm ẩn trong bầu không khí trước đó chuyển động, kiếm quang bay về phía thiên thạch lập tức đập vỡ nó. Kiếm quang mạnh đến mức thiên thạch lập tức biến thành khí, không để sót lại thứ gì, dĩ nhiên cũng không thể rơi vào bầu khí quyển để tạo thành sao băng.
Một giây, năm giây, mười giây, sau khi đếm được một trăm thiên thạch, nụ cười trên mặt Kỳ Lân dần biến mất, anh ta tức giận nói: “Sao băng đâu? Chuyện gì thế này!”