Ngô Bình: Ok, tôi nhận vụ này. Nhưng khi nào tra được, hoặc có tra được hay không thì tôi không nói trước đâu.
Mã Đế Quân: Không sao, dẫu sao tôi cũng tìm 20 năm rồi.
Ngô Bình rơi vào trầm tư, để cướp phương pháp hít thở mà năm xưa Đoàn Long đã giết cả gia đình này. Nhưng nếu nhà có có cách hít thở thì sao lại không đánh lại Đoàn Long được?
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn tiếp: Nếu người đó ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, anh dám giết không?
Mã Đế Quân nhắn lại ngay: Có!
Ngô Bình không nói gì nữa, mà ném điện thoại sang một bên.
Tối đến, anh nghe thấy tiếng động lạ nên mở cửa ra ngoài.
Có một võ sĩ cao gầy đứng trong sân, người này mặc trang phục võ sĩ đang nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình hỏi: “Ông là Mitsuru hả?
Người đó ngạc nhiên nói: “Chúng ta chưa từng gặp nhau, sao cậu lại biết tôi?”
Ngô Bình: “Tu vi của ông chắc ở cấp Nhẫn Thánh rồi. Nhẫn Thánh có mặt ở Cảng Thành hiện giờ, ngoài ông ra chỉ còn Shosuke thôi. Phong cách của Shosuke khá dị, không giống khí chất của ông”.
Mitsuru nói: “Cậu tinh mắt đấy, tôi đúng là Mitsuru”.
Ngô Bình: “Đến giết tôi đấy à?”
Mitsuru: “Tôi muốn thương lượng với cậu trước, nếu cậu đồng ý hợp tác thì chúng ta làm bạn”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông không xứng làm bạn với tôi đâu”.
Mitsuru không giận nói: “Nếu thế thì tôi đành giết cậu vậy”.
Ngô Bình: “Tôi vừa học được một môn võ kỹ, ông đến đúng lúc để tôi luyện tay đấy”.
Mitsuru rút kiếm ra rồi nói: “Mời!”
Ngô Bình tung một chưởng tấn công ông ta, đại thủ ấn màu đỏ máu bay đi lặng lẽ.
Mitsuru hét lên rồi vung kiếm chém thủ ấn, uỳnh một tiếng, một luồng gió lớn đã thổi quần áo của Mitsuru xộc xệch.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã tung chưởng thứ hai, thứ ba.
Mitsuru vung kiếm chém liên hồi, sau bảy nhát chém, tay ông ta đã tê rần, vì ông ta đã phải dốc hết sức vào bảy kiếm ấy.
Ngô Bình lắc đầu nói: “Mang tiếng là Nhẫn Thánh mà yếu quá, chán thật!”
Mitsuru: “Cứ coi thường tôi đi, cậu sắp chết rồi”.
Dứt lời, một mảnh giấy đen bay từ ông táy áo của ông ta ra, sau đó nổ tung trên cao rồi hoá thành một người khổng lồ tay cầm búa lớn bổ về phía Ngô Bình.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đó là tà linh.
Anh ném ngay một lá Thiên Vương Trảm Quỷ Phù ra, một ánh sáng loé lên, người khổng lồ hét lớn rồi bị bổ đôi và biến mất.
“Cái gì!”, Mitsuru cả kinh, đến Hắc Ma Thức Thần cũng bị đánh tan ư!
Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra rồi lạnh giọng nói: “Còn chiêu gì dùng nốt đi, không là hết cơ hội đấy”.
Dứt lời, anh và thanh kiếm hợp nhất rồi hoá thành một bóng hình mảnh như chiếc lá.