Lư Vân Dực không nói thì thôi, nhưng vừa lên tiếng một cái thì hai cái xe đã dừng lại, có gần chục người ngồi trên xe, họ quay mặt lên phía trước nên không rõ tướng mạo, nhưng xe vừa dừng thì họ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Người đánh xe lạnh giọng nói: “Bò nhà chúng tôi đi chậm, cũng không biết nhường đường”.
Lư Vân Dực cau mày nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương đang vận chuyển hàng, các anh làm thế này dễ gây hiểu lầm lắm”.
Ý của ông ấy đã quá rõ ràng, nếu mấy người kia không nhường đường thì sẽ bị nghi là cướp hàng.
Người kia nghe xong thì cười mỉa: “Tiêu cục Tứ Phương cái gì, tôi không biết”.
Lư Vân Dực lạnh giọng nói: “Vậy thì xin đắc tội”, dứt lời, ông ấy đã xông lên.
Ngô Bình vẫn tuân thủ luật là đứng ở cuối, sau đó cảnh giác quan sát xung quanh. Lúc này, anh phát hiện có bóng người lấp ló ở cây hai bên đường.
Ngô Bình bình thản nói: “Chuẩn bị bảo vệ hàng”.
Lư Vân Dực đã tiến gần đến chiếc xe bò, mấy người trên xe đã nhảy lên rồi tung một cái lưới ra chụp Lư Vân Dực lại.
Ông ấy hét lên tức giận: “Lũ vô lại, có giỏi thì thả ông mày ra”.
Cùng lúc đó, sau các rặng cây ở hai bên đường cũng vang lên tiếng hô hoán, mấy chục người đã xông ra, người cầm đao, kẻ cầm gậy rồi tấn công xe hàng.
Bốn tiêu sư hộ vệ ở phía sau vẫn bĩnh tĩnh, nhiệm vụ của họ là bảo vệ hàng, nếu Ngô Bình không ra lệnh thì họ không được rời vị trí.
Ngô Bình chỉ cầm một cây thương, mũi thương loé sáng, anh nói: “Bảo vệ xe hàng”.
Nói rồi, anh vung cây thương về phía tên cướp đi đầu.
Vù!
Mũi thương vang lên tiếng vun vút, cổ tên đó đã bị thủng một lỗ, máu tươi phun ra.
Sau đó, Ngô Bình thúc ngựa tiến lên. Con bạch mã đã như một phần cơ thể của anh, bước chân của nó rất linh hoạt, anh liên tục vung thương lên, đám cướp chết như ngả dạ.
Vài phút sau, đã có tám thi thể nằm cạnh xe hàng, số còn lại sợ quá nên không dám tiến lại gần.
Nhân lúc họ đang sợ hãi, Ngô Bình đã nhảy lên cao rồi mượn xe hàng thứ hai làm điểm tựa để nhảy lên chỗ Lư Vân Dực.
Lúc này, lũ cướp đang dùng thương và kiếm để tấn công Lư Vân Dực ở trong lưới, nhưng hiện trường quá hỗn loạn nên họ chưa đạt được mục đích.
Đúng lúc này, Ngô Bình đáp từ trên cao xuống rồi quét ngang cây thương, đám người kia ngã hết xuống đất, máu tươi chảy lênh láng.
Tấm lưới vây Lư Vân Dực cũng bị xé rách, ông ấy đã thoát ra ngoài.
Lư Vân Dực mừng rỡ nói: “May quá có cậu, bọn này chết hết đi!”
Lư Vân Dực tiến lên tấn công, còn Ngô Bình quay về vị trí cũ.
Đám người trốn sau cây lại ra tấn công tiếp, tiêu sư hộ vệ liều mình chống trả nên đã có hai người bị thương, tiêu sư chạy việc vặt cũng đã bị chém ngã mất ba người.
Vù!
Nhiều tia sáng loé lên, hơn chục người đã bị đánh bay, hầu như ai trúng đòn cũng lăn ra chết hết.
Lư Vân Dực nhanh chóng xử lý những người ở cạnh xe bò, sau đó quay lại chỗ Ngô Bình và xử lý nốt những tên cướp còn lại. Có bảy, tám tên muốn bỏ chạy nhưng đã bị các tiêu sư hộ vệ đuổi theo rồi giết chết.
Trận chiến kết thúc, Lư Vân Dực vội vàng băng bó cho những người bị thương. Nhưng đã có một tiêu sư chạy việc vặt bỏ mạng, hai tiêu sư hộ vệ cũng bị thương nhẹ.