Các tu sĩ ở xung quanh thấy khí tức của anh biến đổi ngày càng mạnh hơn, chưa đến nửa tiếng sau, anh đã lộ rõ khí tức của Chân Tiên. Song, thể chất Chân Tiên của anh khác hẳn với các Chân Tiên mà họ biết.
Tu luyện xong, Ngô Bình mở mắt rồi cười nói: “Công pháp này rất hoàn hảo, Linh Kiều, khi nào về anh sẽ truyền thụ cho em”.
Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Huyền Bình, dù anh là Chân Tiên, nhưng em thấy tu vi của anh cao thâm khó lường, không thể nhìn thấu được”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, công pháp này chỉ là dự phòng tôi, chứ cái gốc của anh không ở đây”.
Hai người cứ thế trò chuyện với nhau và coi những người khác như không khí.
Các tu sĩ khác cân nhắc hậu quả xong thì không còn hứng ở lại đây nữa, họ tiếp tục lên đường.
Thấy họ đã đi xa, Ngô Bình mới đi tới gần cánh cửa thuỷ tinh rồi áp tay lên đó. Trong cánh cửa truyền ra một sức mạnh có trật tự hỗn loạn, sau đó điên cuồng phá hỏng sức mạnh có quy luật trong người Ngô Bình.
Nhưng anh là người từng trải nên khi sức mạnh ấy vừa tiến vào người anh đã phải ngoan ngay, thậm chí còn bị anh khống chế. Mà đây cũng chính là thu hoạch của anh khi ở Sâm La Giới.
Lúc này, lại có thêm một luồng sức mạnh xuất hiện, nó rất ấm áp. Nó lượn quanh trong người Ngô Bình một vòng như đang thăm dò anh.
Sau đó, luồng sức mạnh ấm áp này đã biến mất, cánh cửa thuỷ tinh vang lên tiếng nứt.
Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ: “Mở được rồi!”
Đúng lúc này, đột nhiên tu sĩ Thần tộc trách móc Thiên Tuyết Linh Kiều cùng tu sĩ Nhân tộc kia đã xông ra, họ cùng một giuộc.
Tu sĩ Nhân tộc cười nói: “Xem ra phán đoán của tôi là đúng, quả nhiên cậu có cách mở được cửa”.
Ngô Bình đứng trước cửa rồi nói: “Sao? Định cướp công tôi à? Anh nghĩ có được không?”
Tu sĩ Nhân tộc hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?”
Người kia: “Tôi là Trương Ưng Thiên, chắc cậu cũng nghe kể về tôi rồi”.
Ngô Bình sững người, anh và người này là hai người duy nhất ở Trung Thiên Giới được vào đây.
“Ra là anh”.
Trương Ưng Thiên: “Lý Huyền Bình, giờ cậu có hai lựa chọn, một là hàng phục tôi, hai là chết ở đây”.
Ngô Bình: “Anh tự tin thế à!”
Trương Ưng Thiên lắc đầu: “Không phải tự tin, mà là tôi có cách để giết cậu. Không cần nghi ngờ, dù cậu là Đại Đạo Tôn thì hôm nay cũng không phải đối thủ của tôi đâu”.
Ngô Bình thoáng kinh ngạc: “Anh dám nói vậy chứng tỏ có cách gì đó, hay anh thi triển cho tôi xem đi?”
Trương Ưng Thiên thờ ơ nói: “Cũng được, nếu cậu muốn thì tôi chiều”.
Anh ta nắm tay phải lại rồi đột ngột mở ra, có một phù văn phát sáng trong lòng bàn tay. Khi nhìn thấy phù văn ấy, Ngô Bình có một cảm giác bất lực như bị trấn áp, sức mạnh trong người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Thiên Tuyết Linh Kiều thì còn thảm hơn, cô ấy ngã khuỵ với vẻ đau đớn.
Ngô Bình nắm chặt tay thành nắm đấm rồi nhăn mặt nói: “Đây là thứ gì?”