Cô gái đánh một chưởng về phía Hỉ Bảo, hoả quang từ lòng bàn tay toả ra tứ phía, đánh trúng ngực của Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo không tránh, chưởng lực của đối phương đều bị cậu hấp thu hết, hoá thành năng lượng của cậu luôn.
Cậu thấy kỳ lạ nên hỏi: "Sao cô lại đánh tôi?"
Cô gái bất ngờ: "Cậu... cậu không sao cả à?"
Hỉ Bảo: "Tôi thì làm sao được chứ, tu vi của cô kém như vậy, còn đánh không lại con chó nhà tôi nữa mà".
Nghe câu này giống như đang chửi người ta, nhưng điều Hỉ Bảo nói là sự thật.
Cô gái tức tím mặt: "Cậu dám sỉ nhục tôi, biết tôi là ai không?"
Hỉ Bảo hỏi: "Cô là ai?"
Cô gái lạnh giọng đáp: "Tôi là đệ tử của Ngọc Hư Cung, bố tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung!"
Hỉ Bảo đâu biết những thứ này, cậu nói: "Ồ, thì ra cô là người của Ngọc Hư Cung. Ngọc Hư Cung là nơi nào vậy?"
Cô gái cạn lời, nói: "Ngọc Hư Cung là đạo trường của Ngọc Hư cảnh thiên, Ngọc Hư Đạo Quân là Đại La Kim Tiên đấy!"
Hỉ Bảo: "Ồ, rồi sao?"
Cô gái: ...
"Bây giờ cậu xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ phái người tới giết chết tất cả người ở đây", cô gái lạnh giọng nói, uy hiếp Hỉ Bảo.
Tuy Hỉ Bảo suy nghĩ đơn giản nhưng câu nói nặng lời như giết chết tất cả người ở đây thì cậu vẫn có thể nghe hiểu. Gương mặt cậu nghiêm nghị, hỏi: "Sao cô lại muốn giết tất cả người ở đây? Người ở đây đều rất tốt, bọn họ là người thân nhất của tôi".
Trong lòng Hỉ Bảo, tất cả người ở đây đều là người mà cậu bé phải bảo vệ, vì cậu xem nơi này là nhà, xem Đường Tử Di, Ngô Mi, Trương Lệ là người thân.
Cô gái cười khẩy: "Vì tôi là người của Ngọc Hư Cung, tôi có chỗ dựa, có gia thế! Có thể mặc sức chém giết thế lực nhỏ như chỗ mấy cậu!"
"Bốp!"
Hỉ Bảo tát một phát vào mặt cô gái, cái tát này rất nặng, nửa gương mặt cô gái lõm cả xuống, cô ta đau đớn hét lên một tiếng, đau đến nỗi toàn thân co rúm.
Hỉ Bảo hỏi: "Ý cô nói là Ngọc Hư Cung sẽ giết người ở đây à?"
Cô gái hổn hển nói: "Tên khốn đáng chết nhà cậu! Nhất định tôi phải nói bố tôi tới giết hết các người, không tha một ai!"
Sâu trong đáy mắt Hỉ Bảo loé lên một tia sáng lạnh: "Ngọc Hư Cung ở đâu?"
Cô gái hung hăng trừng mắt với cậu: "Có giỏi thì cậu đi theo tôi! Tôi phải nói bố tôi lột da cậu, rút gân cậu!"
Hỉ Bảo trầm ngâm vài giây rồi thản nhiên nói: "Ừ, tôi đi với cô".