Đường Băng Vân: “Khỏi, nếu anh muốn trở thành chồng sắp cưới của tôi thì hãy tham gia một sự kiện với tôi, không thì người ta không tin đâu”.
“Sự kiện gì thế?”, Ngô Bình hỏi.
Đường Băng Vân: “Đường Môn khai trương Đường Lâu ở Thiên Kinh, anh hãy đến lễ cắt băng với tôi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Đường Lâu kinh doanh gì?”
Đường Băng Vân: “Buôn bán này kia, nhưng thực chất ai cần nhờ gì Đường Môn thì đến. Đương nhiên bề ngoài thì chỉ là một nhà hàng cao cấp thôi”.
Ngô Bình: “Nhờ là nhờ cái gì?”
Đường Băng Vân: “Cũng tuỳ, bảo vệ, giết người, cầm đồ, cứu người, miễn Đường Môn làm được thì sẽ nhận hết”.
“Đường Môn mở đến tận Thiên Kinh, thế lực cũng kéo đến tận ấy rồi à?”
“Ừ”, Đường Băng Vân không phủ nhận: “Vì thế Đường Môn sẽ phải tranh giành với các thế lực lớn ở Thiên Kinh, ai mạnh thì thắng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ đi, khi nào thế?”
“Chín giờ sáng mai, nếu được thì tối nay anh hãy đến Thiên Kinh luôn đi, tôi sẽ đến sân bay đón anh”, Đường Băng Vân nói.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, chiều tôi sẽ đi luôn”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình lại gọi cho Trình Ngọc Liên. Trong điện thoại, chị ta hỏi khi nào anh sẽ đến Thiên Kinh, nếu được thì chị ta mong anh tới càng nhanh càng tốt để chữa bệnh cho con traim ình.
Ngô Bình cười nói: “Chủ nhiệm Trình, tối nay tôi sẽ tới Thiên Kinh, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cho chị”.
Trình Ngọc Liên vội nói: “Vậy ư? Tốt quá rồi, chồng tôi cũng rất nóng lòng muốn gặp cậu”.
Ngô Bình: “Hẹn gặp lại”.
“Được”, Trình Ngọc Liên đáp.
Sau đó, Ngô Bình bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, kim châm cứu và vài loại dược liệu để mang đến Thiên Kinh.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị sẵn máy bay cho anh ở sân bay của huyện. Ngô Bình lên máy bay rồi bay thẳng tới Thiên Kinh.
Nửa tiếng sau, máy bay đã đáp xuống Thiên Kinh, một chiếc xe chờ sẵn để đón Ngô Bình.
Đường Băng Vân cùng ngồi trên xe, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, còn tạo kiểu tóc. Bây giờ, cô ấy chỉ cần chụp đại một bức hình cũng có thể đăng lên tạp chí được.
Ngô Bình không rời được ánh mắt: “Băng Vân, cô đổi phong cách rồi à?”
Đường Băng Vân hỏi: “Sao, không đẹp à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đẹp chứ”.
Đường Băng Vân hừ nói: “Thế còn được”.
Ngô Bình: “Tối nay tôi phải