Ngô Bình: “Hóa ra là thủ lĩnh võ lâm ở địa phương, thảo nào lại có khí phái như thế”.
Tần Cự Phong nói: “Người này tên là Phương Bình Hải, “Ngàn Sơn quyền” và “Bôn Lôi chưởng” của ông ta rất có uy lực, thường thắng đối phương chỉ với một đòn tấn công. Hơn nữa người này thu nhận ba mươi sáu đệ tử, người nào cũng có bản lĩnh. Thế lực của người này trải rộng khắp tỉnh Hải Đông, là một trong ba đầu sỏ ở Hải Đông”.
Lúc này Ngô Bình mới nhận ra nhà họ Phương treo đèn kết hoa, liên tục có khách đến thăm, trước cổng dần trở nên náo nhiệt, ngựa xe như nước.
Tần Cự Phong: “Hôm nay là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của Phương Bình Hải, đệ tử và con cháu của ông ta đều đến chúc thọ, có không ít gia tộc lớn, các võ sư ở tỉnh Hải Đông cũng cử người đến chúc mừng”.
Ngô Bình nhìn một lúc, bỗng nói: “Vương gia, chúng ta ở ngoài nhìn cũng không rõ ràng, hay là chúng ta trà trộn vào trong”.
Đông Vương cười nói: “Cậu định vào đó thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Ông ta là người đứng đầu võ lâm, một thành niên thế hệ trẻ như tôi ngưỡng mộ ông ta, đến đây mừng thọ cũng là chuyện bình thường nhỉ?”
Đông Vương gật đầu, lấy ra một viên hạt châu nói: “Đây là viên ngọc trai một ngàn năm tuổi, cũng được xem là bảo vật, cậu lấy nó để làm quà mừng thọ đi”.
Nhìn thấy viên ngọc trai, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Thứ này quá tốt, trong viên ngọc trai này có chứa tinh hoa nhật nguyệt, có thể luyện đan”.
Đông Vương: “Tôi vẫn còn, nếu cậu thích, lúc về tôi sẽ tặng cậu hai viên”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Đông Vương”.
Cất ngọc trai đi, Ngô Bình lặng lẽ xuống lầu. Một lúc sau, trong tay cậu cầm một cái hộp hình vuông nhỏ, nghênh ngang đi đến trước cổng nhà họ Phương. Lúc này có không ít khách đến, Ngô Bình xen lẫn trong một nhóm khá nhiều người rồi trà trộn tiến vào.
Vào đến nhà họ Phương, cậu tách khỏi nhóm đó, đi đến đại sảnh bữa tiệc với những người khác.
Vừa vào đến cửa là nơi nhận quà, còn có người chuyên xướng danh sách quà tặng đang lớn giọng nói là ai đến chúc mừng, tặng quà gì.
Ngô Bình cũng đi đến, đặt hộp quà xuống, nói tên của mình và món quà.
Người đó vừa bảo người khác viết vừa lớn giọng nói: “Cậu Ngô ở Đông Hải mừng thọ bằng một viên ngọc trai ngàn năm”.
Ngọc trai ngàn năm là đồ tốt, mặc dù Ngô Bình không có tên trong danh sách khách mời quan trọng nhưng người phụ trách lại rất khôn khéo, lập tức mời cậu vào khu dành cho khách quý.
Thì ra khách mời cũng có phân chia cấp bậc, đệ tử và con cháu nhà mình sẽ có sảnh riêng, khách mời bình thường có sảnh riêng, những vị khách quan trọng cũng có chỗ riêng biệt.
Ngô Bình vừa ngồi xuống đã cảm nhận được khí tức của vài người cách mình không xa hơi kỳ lạ. Mấy người xung quanh đều là thương nhân hoặc là người trong võ lâm, khí tức của họ đều rất bình thường, nhưng chỉ có vài người này hơi kỳ lạ, hơi thở có chút tà khí.
Ngô Bình âm thầm quan sát những người này một lúc thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang sải bước đi đến, theo sau hắn là mấy người cấp dưới. Hắn đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Cậu Ngô, tôi là Phương Vân Châu, cậu tặng ngọc trai ngàn năm, bố tôi cực kỳ vui, bảo tôi đến đón tiếp”.