Nói rồi, ông ấy chỉ vào các bác sĩ đang ngồi: “Họ cũng giống như cậu, đều tốt nghiệp đại học danh tiếng. Hơn nữa, họ cũng có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Tuổi tác của họ cũng chưa quá bốn mươi lăm nên vẫn còn khả năng học tập rất tốt. Bác sĩ Ngô, tôi hy vọng cậu có thể bồi dưỡng họ trở thành bác sĩ giỏi hơn”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Việc này xin hãy cho tôi thời gian suy nghĩ”.
Anh không định ở lại Vân Đông lâu nên chỉ sợ không có thời gian dạy họ.
Trương Sĩ Vĩ đáp: “Bác sĩ Ngô, mỗi khoa cậu hãy ở lại một thời gian để chỉ dạy cho họ. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để cậu làm không công. Cậu tới khoa nào thì thu nhập của khoa đó trong thời gian đó sẽ là của cậu”.
Ngô Bình hạn hán lời. Bệnh viện này vốn đã là của nhà họ Lý. Như này khác nào anh tự lấy tiền của nhà mình?
Anh đáp: “Cái đó thì không cần. Tôi không dám đảm bảo mình sẽ dạy tốt, cũng không dám đảm bảo mình dạy được bao nhiêu người. Còn nữa, dạy cho ai sẽ do tôi quyết định. Hơn nữa chỉ dạy cán bộ cốt cán của viện ta thì không đủ. Ngày mai ông hãy thông báo giúp tôi, tôi sẽ mở một lớp bồi dưỡng, nhưng bác sĩ ở viện khác cũng có thể đến học tập”.
Trương Sĩ Vĩ mắt sáng rỡ, cảm thấy đề nghị của Ngô Bình còn tốt hơn suy nghĩ của mình ban đầu. Ông ấy vội nói: “Được! Tôi sẽ làm theo cậu nói!”
Tối đó, Ngô Bình quay trở lại khu vui chơi trẻ em. Có vài đứa trẻ ở đó cần anh tiếp tục trị liệu.
Sau khi chữa bệnh cho bọn trẻ, anh tiếp tục cảm nhận lực công đức. Anh quả nhiên phát hiện ra các bệnh nhân được anh chữa trị hôm nay, trong lòng đều biết ơn anh. Mà loại tình cảm này chuyển hoá thành lực công đức, không ngừng được võ hồn của anh hút lấy.
Tối đó anh không tu luyện mà mở máy tính ra soạn một tài liệu về y học, đặt tên là “Nhập môn y học hiện đại mới”. Anh viết vô cùng chi tiết, tài liệu dài tới hơn một triệu chữ.
Vì tốc độ gõ chữ quá nhanh mà tối đó anh làm hỏng mười mấy cái bàn phím. Bộ tài liệu này chỉ là giáo trình nhập môn của anh mà thôi.
Viết xong tài liệu, anh cho người đi in rồi đóng thành quyển. Tiếp đó, anh còn thêm một số hình ảnh minh hoạ, sau này sẽ được dùng cùng với giáo trình. Ngày hôm sau, anh tiếp tục đến bệnh viện làm việc, hôm nay anh sẽ khám ở khoa phụ khoa. Nơi này vốn được cho là khá “bẩn”, còn hay được nhiều người nói giỡn là khoa “có mùi nhất”. Mà nơi này đa số là nữ bác sĩ.
Anh đến khoa này, chủ nhiệm khoa là bác sĩ La Hiểu Hồng đích thân ra đón. Phụ khoa là một khoa khá mạnh của bệnh viện Chúng An vì chủ nhiệm khoa là bác sĩ hàng đầu về phụ khoa trong nước. Luận về thực lực thì khoa này của bệnh viện Chúng An không hề thua kém các bệnh viện hàng đầu ở Vân Đông khác.
La Hiểu Hồng cười nói: “Bác sĩ Ngô, cuối cùng thì anh cũng tới rồi”.
Ngô Bình đáp: “Khách sáo rồi, chúng ta học tập lẫn nhau”.
Do rút kinh nghiệm từ hôm qua nên hôm nay bệnh viện chỉ cho bệnh nhân phụ khoa đến xếp hàng. Ở cổng bệnh viện cũng dán thông báo bác sĩ Ngô hôm nay sẽ thăm khám ở khoa phụ khoa.
Các bác sĩ có năng lực và kinh nghiệm nhất khoa đều thi nhau tới quan sát và học tập, muốn rút ra được kinh nghiệm từ quá trình quan sát.
An An cũng lại xuất hiện. Hôm nay cô ấy đặc biệt thay bộ đồng phục màu hồng của hộ lý. Vì muốn bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân nên ống kính từ đầu đến cuối chỉ quay về phía Ngô Bình.