Sau khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy linh khí và trật tự đại đạo ở nơi này rõ ràng có sự khác biệt, nó thuộc thời không duy độ cao.
Vừa đến đây, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoàn binh sĩ tuần tra bay qua, ai nấy đều mặc giáp và cầm vũ khí, người đi đầu hỏi: “Các người là ai? Đến Thần Châu làm gì?”
Nguyệt Thanh Ảnh bước ra hỏi: “Anh ở đội tuần tra nào mà không biết tôi?”
Trông thấy Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người kia lập tức để ý ấy huy hiệu gia tộc trên áo cô ấy, đó là hình mặt trăng khuyết màu vàng.
Thấy thế, người kia vội cúi đầu nói: “Tham kiến Nguyệt cô nương”.
Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Tôi dẫn bạn đến chơi, các người lui đi”.
“Vâng!”, bọn họ lập tức lui xuống.
Họ đi xa rồi, Ngô Bình mới hỏi: “Nguyệt cô nương, tất cả mọi người đến Thần Châu đều bị điều tra à?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thường là vậy, nhưng nếu không gặp đội tuần tra thì cứ vào thôi”.
Hà Tử Trần: “Chị, mình đến địa bàn của Nguyệt Thị luôn à?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Không, đến đỉnh Tinh đã”.
Nghe thấy thế, Hà Tử Trần sáng mắt lên: “Đỉnh Tinh vẫn là một trong các nơi trọng yếu của Thần Châu, tu luyện ở đó rất tốt, chỉ là mất phí hơi cao thôi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, nhưng Nguyệt Thị có một căn nhà ở vị trí đẹp nhất trên đỉnh Tinh, thành viên nòng cốt của gia tộc sẽ được đến đó tu luyện”.
Ngô Bình không biết đỉnh Tinh là gì nên hỏi: “Đó là nơi tu luyện à?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, đỉnh Tinh là nơi gần trật tự đại đạo nhất nên lĩnh ngộ đại đạo ở đó là nhất. Song, đỉnh Tinh do chủ của nơi đó quản lý, đó là một trong các nhân vật mạnh nhất ở Thần Châu, vì thế người bình thường muốn đến thì phải trả phí”.
Ngô Bình: “Tôi vừa tiến vào cảnh giới Động Pháp, đúng là bây giờ cần một chỗ để lĩnh ngộ trật tự đại đạo”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhà họ Hồng và chuyện của thần lò chắc chắn sẽ gây chấn động, thời gian tới, công tử hãy bế quan tu luyện ở đỉnh Tinh một thời gian. Chờ sóng yên biển lặng thì xuống núi cũng chưa muộn”.
Hà Tử Trần cũng đồng ý: “Đúng đấy, công tử hãy ở lại đây tu luyện đi”.
Ngô Bình: “Đây là nhà của Nguyệt Thị, một mình tôi ở e không hay cho lắm”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Sắp tới, tôi sẽ mang ít dược liệu tới, đến lúc đó phiền công tử luyện chế vài lò đan dược giúp Nguyệt Thị chúng tôi”.
Ngô Bình: “Được thôi”.
Trong lúc họ nói chuyện thì phía trước đã xuất hiện một đỉnh núi khổng lồ, trên đỉnh có các ngôi sao sáng. Trên đỉnh cao nhất có một đám mây thi thoảng lại loé lên tia sét, chiếu sáng các trật tự đại đạo.
Thấy thế, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đây là đỉnh Tinh ư?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Đỉnh Tinh là khu vực trọng tâm của Thần Châu nên có rất nhiều điều kỳ thú. Để tôi dẫn công tử đến nhà ở trên đó”.
Những người khác ở lại, chỉ có Nguyệt Thanh Ảnh dẫn Ngô Bình bay lên đỉnh cao nhất. Diện tích ở đây không lớn, chỉ có bảy ngôi nhà, trong đó có một căn của Nguyệt Thị.