Quảng Tế trừng mắt nhìn Lương Thiên Cốt: “Đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm một nơi thanh tịnh cho ta học bài!”
Lương Thiên Cốt chỉ muốn đập đầu vào cột chết quách đi cho rồi. Vốn ông ta tìm sư tổ Quảng Tế đến để đòi lại công bằng cho mình. Nhưng giờ thì hay rồi, Ngô Bình lại là cháu của Quảng Tế, giờ ông ta đi mách ai bây giờ?
Lương Thiên Cốt bên ngoài vẫn không dám trái lời, đành phải nhường lại thư phòng của mình cho hai người họ.
Ngô Bình không keo kiệt mà giữ lại gì, anh đem toàn bộ kiến thức mình có được về bộ công pháp này truyền cho sư tổ Quảng Tế.
Sư tổ Quảng Tế nghe một lần liền mỉm cười nói: “Hoá ra là vậy, có rất nhiều điều trước đó còn nghi hoặc giờ ta đã ngộ ra. Hay quá!”
Ngô Bình: “Sư bá, giờ người đang ở đâu vậy? Có quay lại chùa Đại Thiền nữa không?”
Quảng Tế nghe thấy ba chữ “chùa Đại Thiền" thì lắc đầu lia lịa: “Không về không về, tên ngốc Quảng Tuệ phiền muốn chết”.
Ngô Bình cười đáp: “Sư bá đã thành Phật rồi, sao lại còn phiền não được?”
Quảng Tế cười đáp: “Nói vậy thôi chứ cũng không đến nỗi gọi là phiền não”.
Sau đó ông ấy ném cho Ngô Bình một lá bùa, nói: “Sư bá còn có việc, gặp chuyện gì thì cứ liên lạc với ta bằng lá bùa này”, nói rồi lập tức biến mất tăm.
Quảng Tế vừa đi khỏi, Long Thanh Khâm nói: “May mà đó là sư bá anh, lão hoà thượng này cực lợi hại. Nếu mà giao đấu thật thì chỉ sợ tôi cũng không phải đối thủ của ông ấy”.
Ngô Bình: “Ông ấy đã thành Phật rồi, cô đánh không lại là đương nhiên”.
Long Thanh Khâm: “Phật và tiên có gì khác nhau vậy?”
Ngô Bình: “Chẳng khác gì, đều là người tu hành thôi”.
Lương Thiên Cốt lúc này mới rón rén đi tới, quỳ xuống gọi: “Sư thúc!”
Ngô Bình liếc nhìn ông ta rồi đáp: “Món nợ này tôi tạm ghi sổ”.
Lương Thiên Cốt thở phào, xem ra Ngô Bình định tha cho ông ta. Ông ta vội vã nói: “Sư thúc, ở chỗ con còn nhiều chỗ vui chơi lắm, giờ con đưa sư thúc tới đó nhé?”
Ngô Bình: “Tôi không có rảnh như vậy. Đúng rồi, chuyện phía Hoàng Thiên Bá, tự biết đường mà lo liệu đi nhé”.
Lương Thiên Cốt lập tức đáp: “Vâng, con nhớ rõ rồi, chắc chắn sẽ làm theo ý sư thúc!”
Vì có quan hệ với sư tổ Quảng Tế nên Ngô Bình cũng không tiện ra tay với Lương Thiên Cốt. Anh mắng vốn ông ta vài câu rồi rời khỏi đó cùng Long Thanh Khâm để tới khu nhà mới.
Lại nói tới Nhậm San San, sau khi tiếp quản công ty năng lượng xong thì cô ấy đã sai kế toán kê khai lại tài sản một chút. Số tài sản tiếp quản từ những người kia là hơn một trăm tỷ tệ, khiến tài sản của nhà họ Nhậm tăng lên hơn gấp đôi!
Nhậm Thiên Thắng vô cùng cảm kích, ông ấy nói: “San San, may mà chúng ta quen biết Ngô Bình, nếu không thì nhà ta lần này coi như xong”.
Nhậm San San: “Bố, bố có biết thứ thuốc con vừa bảo bố mẹ ăn là gì không?”
Nhậm Thiên Thắng: “Là thuốc gì vậy?”
Nhậm San San: “Là đan Sinh Mệnh. Loại đan dược này giá thị trường hàng chục tỷ tệ một viên, Ngô Bình cho con ba viên”.
Nhậm Thiên Thắng giật mình: “Đắt vậy sao!”