Dứt lời, anh chợt biến mất, ngay sau đó đã có một đường kiếm bức người xé rách sát khí, vô vàn các đường kiếm đan xen, nhanh chóng phá tan sát trận ở bên ngoài.
Có ba giáo viên của học viện đang điều khiển sát trận ở ngoài, khi họ cảm nhận được kiếm khí ấy thì đều cười lạnh, sau đó bắn một lá bùa Chân Tiên ra.
Ba lá bùa Chân Tiên cùng toả sát quang, sau đó hợp thành một rồi biến thành ba vì sao bay về phía Ngô Bình.
Ba bùa chú này có tên Tam Tinh Hợp Kích Phù, uy lực của nó có thể hạ được cả Chân Tiên.
Đối mặt với đòn tấn công ấy, Ngô Bình bình thản thả con rối Thần Cơ ra, hoá thân kiếm đạo của anh tiến vào trong con rối, sau đó kích hoạt uy lực của nó tăng lên thêm tám lần,
Nguyên thần tiến vào trong con rối càng mạnh thì lực chiến đấu của con rối càng lớn, hoá thân kiếm đạo của Ngô Bình hoà làm một con rối Thần Cơ, nhanh chóng tạo ra uy lực bứt phá.
Con rối vung tay lên, thầm cấm trong người có rung lên, một tia sáng bắn ra rồi va chạm với ba sát tinh kia.
Một tiếng động mannhj vang lên, sát quang của ba vì sao biến mất, còn con rối thì tung một đường kiếm về phía ba giáo viên của học viện.
Ba người đó hoảng sợ, không ngờ Ngô Bình có thể chặn được đòn tấn công của mình nên đồng thanh hô lên: “Xin thầy Ngô tha mạng”.
Song Ngô Bình không chút lưu tình mà chém cả ba luôn.
Giết họ xong, anh nói: “Chúng ta đi Long Kinh thôi”.
Long Kinh trước kia là Thiên Kinh, sau khi Viêm Long đổi tên thành nước Long thì Thiên Kinh cũng đổi tên theo. Ở đây mở một không gian cực lớn có tên là Hoàng Thành.
Lần này quay lại, Ngô Bình đã dùng thân phận của Tổng đốc, vì thế không một ai dám cản đường anh nên mọi người đi thẳng vào luôn.
So với lần trước, rõ ràng người ở đây đã tăng lên khá nhiều, nhưng vẫn ít người bình thường, vì hầu hết người đi trên đường đều là tu sĩ, tìm mỏi mắt mới thấy một người bình thường.
Khi Ngô Bình xuất hiện ở tổng bộ Thiên Long, anh phát hiện nơi này cũng đã thay đổi.
Không có ai canh chừng bên ngoài nên họ đi vào luôn trong toà nhà tổng bộ, bấy giờ mới thấy có hai người ăn mặc giống bảo vệ đứng ở đây.
“Làm gì thế?”, một vảo vệ ngăn họ lại rồi hỏi.
Diệp Huyền: “Không nhận ra Long chủ à? Đây là Long chủ của Thiên Long đấy”.
Người bảo vệ nói: “Thiên Long? Thiên Long nào? Đây là nhà Thanh Thuỷ, các người mau đi đi”.
Ngô Bình ngẩn ra rồi lấy điện thoại gọi cho Hoa Giải Ngữ.
Điện thoại kết nối, cô ấy nói: “Long chủ”.
Ngô Bình: “Thư ký Hoa, tôi đang ở cổng Thiên Long”.
Hoa Giải Ngữ thở dài nói: “Long chủ, chúng ta chuyển nhà rồi, tôi sẽ nhắn địa chỉ mới cho anh”.
Nhận được địa chỉ mới xong, Ngô Bình di chuyển đến đó ngay. Họ phải đi thêm mấy chục cây số tới phía Bắc của Long Kinh, sau đó đi vào rìa của một khu rừng nguyên sinh.
Ở đây có một khe núi nhỏ, có vài ngôi nhà đơn giản ở bên trong, mọi người của Thiên Long đều đứng ở lối vào.
Thấy Ngô Bình đến, ai nấy đều có vẻ phức tạp.
Ngô Bình hỏi: “Đây là tổng bộ Thiên Long ư?”