Theo anh nghĩ, người này chỉ là ảo ảnh mà Long Hổ Đại Đạo Quân tái hiện từ dòng sông trong lịch sử, có lẽ sẽ không có suy nghĩ riêng.
Quả nhiên, người này thoải mái gật đầu nói: “Có thể”.
Lập tức, người này truyền thụ Phá Thiên Quyết, tâm pháp cao nhất ông ta học được trong cả đời cho Ngô Bình. Ngô Bình phát hiện, Phá Thiên Quyết này và Phi Đao Công Pháp mà anh học được từ Đường Hi có quá trình khác biệt nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Chứng thực cả hai, có lẽ giúp ích được Phi Đao Công Pháp hoàn thiện của anh.
Anh nhìn người thứ hai, đây là một người đàn ông cao gầy.
Anh cười nói: “Tiền bối, tôi muốn thi sức mạnh với anh”. Anh có thể nhìn ra, người này không phải kiểu mạnh về sức.
Người này nói: “Được. Cậu ra đề, tôi quyết định cách đấu”.
Người này đứng tại chỗ vẽ một vòng tròn, đường kính chừng hai mét: “Ai có thể ném đối thủ ra khỏi vòng, người đó thắng”.
Ngô Bình nói trong lòng, đây chẳng phải là đấu vật sao?
Anh nói: “Được, tôi đấu với anh”.
Hai người đứng ở trong vòng, sau đó đồng thời chuyển động. Đối phương đẩy nhẹ nhưng trong đó ẩn chứa vô vàn biến hóa. Dù vậy, chân Ngô Bình như mọc rễ, anh hấp thụ sức mạnh đại địa, vận dụng kỹ năng sức mạnh, phối hợp với ý nghĩa võ học, chỉ đẩy ra một cái là người kia đã ngả nghiêng, bị ném ra ngoài vòng khi chưa nhận thức được gì.
Nhìn thấy Ngô Bình dùng một chiêu đã thắng, người bị ném ra mới nói: “Cậu thắng rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối học công pháp gì?”
Đối phương đáp: “Vu Đạo Tâm Pháp”.
Anh mắt Ngô Bình sáng lên, Vu Đạo Công Pháp chính là thứ anh thiếu, không chỉ Hỉ Bảo cần, mà anh cũng muốn hấp thu tinh hoa từ Vu Đạo. Anh lập tức nói: “Có thể nói cho tôi không?”
Người đàn ông cao gầy kia cười nói: “Tất nhiên”.
Sau khi học được truyền thừa vu đạo từ người đàn ông cao gầy, Ngô Bình nhìn sang người thứ ba - một phụ nữ che mặt bằng vải trắng. Người phụ nữ ấy chỉ để lộ đôi mắt sáng như sao, mái tóc đỏ, dáng người yểu điệu, phi phàm thoát tục.
Ngô Bình nói: “Chúng ta sẽ so tài quyền thuật, mỗi người đánh một quyền, xem uy lực của ai mạnh hơn”.
Dứt lời, anh đã tung ra một quyền phá thiên, phối hợp với quyền ấn, phù ấn, đấm thẳng vào một ngọn núi lớn ở phía xa. Một tiếng động cực lớn vang lên, núi cao nghìn trượng lập tức sụp xuống, tựa như bị một luồng năng lượng mạnh mẽ san bằng vậy.
Người phụ nữ ấy liếc nhìn rồi cũng tung ra một quyền. Cú đấm ấy không có âm thanh gì, vậy mà một ngọn núi ở phía xa lại đột ngột biến mất.
Đúng vậy, ngọn núi ấy đã trực tiếp biến mất, hệt như bốc hơi!
Ngô Bình ngẩn người, lẩm bẩm: “Đây là quyền pháp gì nhỉ?”
Người phụ nữ đáp nhẹ: “Nhị Hướng Quyền. Cú đấm này của tôi đã đẩy ngọn núi vào thế giới hai chiều”.
Ngô Bình thở dài: “Ván này, tôi nhận thua”.
Rồi anh chắp tay hành lễ: “Xin tiền bối dạy Nhị Hướng Quyền cho tôi ạ”.
Người phụ nữ ấy nói: “Gốc rễ của Nhị Hướng Quyền là Nhị Hướng Huyền Công. Việc tu luyện công pháp này rất khó, tôi cũng nhờ cơ duyên, được trời phù trợ nên mới học được một, hai”.
Ngô Bình bảo: “Tôi muốn thử một lần”.