Thế nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn hít sâu một hơi, sau đó thở ra một luồng khói độc.
Người phụ nữ cực kỳ ngạc nhiên, thật ra cô ta rất giỏi trong việc sử dụng độc, vừa rồi cô ta đã thi triển độc khói không màu, ngay cả tu sĩ Thần Thông cũng có thể bị trúng độc chết, tại sao hắn lại chẳng có chuyện gì thế?
Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Độc của cô không có tác dụng với tôi đâu, tôi nắm giữ một loại bí lực có thể hóa giải mọi độc tố”.
Người phụ nữ: “Không cần độc thì tôi đây cũng có thể giết anh”.
Trong bóng tối, hai luồng sát quang bay ra từ mặt đất chui vào lòng bàn chân Ngô Bình.
Ngô Bình tức giận nói: “Bà thím, cô vẫn chưa chịu thôi à? Được thôi, tôi đây sẽ chơi cùng cô”.
Một lực cực lớn xuất hiện dưới chân anh đánh tan sát quang đó, đồng thời hai tay chắp lại, bóng cái bóng màu đỏ bỗng lao ra từ sau lưng bắt đầu tìm kiếm trong sân.
Mấy cái bóng này đều do bí lực phát huy tác dụng tạo ra, có lực sát thương rất lớn. Người phụ nữ đó rất nhanh đã bị một cái bóng túm lấy, lập tức gào thét lên, một cánh tay bị ăn mòn vào sâu trong xương.
“Bí kỹ gớm ghiếc này”, người phụ nữ gầm lên.
Ngô Bình cười mỉa: “Như nhau cả thôi, bí kỹ này của tôi tên là Phệ Linh Ma Ảnh”.
Vừa dứt lời, người phụ nữ lại bị bóng đen thứ hai bắt lấy, cô ta ngã xuống đất, bị chín cái bóng màu đỏ bao vây tấn công. Chỉ trong vài giây, cô ta đã bị biến thành một đống xương vụn trong tiếng kêu thảm thiết.
Các tiêu sư bị đánh thức đều chạy đến kiểm tra. Ai nấy cũng đều cảm thấy da đầu mình tê cả lại sau khi nhìn thấy tình trạng chết thảm của người phụ nữ này.
“Tiêu đầu Ngô, bí thuật của cậu đúng là tà môn”.
Những bí thuật này đều là những thứ Ngô Bình tự tạo ra dựa vào kinh nghiệm trước đây và tình hình hiện tại, ngay cả anh cũng không dám chắc hiệu quả của nó thế nào. Chẳng hạn như Phệ Linh Ma Ảnh này cũng khiến anh giật mình bởi uy lực của nó quá đáng sợ.
Xử lý xong xác chết thì trời cũng sáng. Ngô Bình bảo đám tiêu sư kéo xe cùng nhau đi đến hiện trường trận chung kết.
Ở nơi diễn ra chung kết, tuy so đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng xung quanh quảng trường khổng lồ đã tụ tập đầy người. Với tình hình như vậy thì chỉ người có quyền có thế mới có chỗ ngồi, đa số còn lại chỉ có thể đứng xem từ xa. Bởi vì biển người trước mặt nên họ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy đằng trước.
Ngô Bình ngồi trên quan tài màu vàng, khoảng thời gian này anh phát hiện nó lại nhẹ hơn một chút bèn vỗ quan tài lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì trong này là thứ gì đây?"
Bỗng dưng, trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: "Ngươi mới là thứ gì".
Ngô Bình ngẩn ra, sững sờ mấy giây rồi vỗ lên quan tài hỏi: "Là ngươi đang nói chuyện hả?"
“Là ngươi đang nói chuyện hả?", đối phương lặp lại câu hỏi của anh.
Ngô Bình: "Ta là một con chó".
Đối phương: "Ngươi là một con chó".
Ngô Bình tức anh ách: "Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?"
“Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?”
Ngô Bình lập tức im lặng, không nói chuyện với nó nữa.
Nửa tiếng sau, lần lượt có người tham gia đại hội võ đạo tiến đến, đối phương mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy mình có thắng nổi không?"
Ngô Bình không để ý đến nó, bắt chuyện với tiêu sư già bên cạnh: "Tính cả ta có hai mươi sáu người, vòng đầu hình như là đấu loại, rút thăm ghép đôi".