Đường Vô Mệnh vừa nói xong thì đột nhiên trợn tròn mắt lên, vẻ mặt bỗng trở nên hung tợn như thể bên trong ông ấy có một con thú dữ sắp được phóng thích ra ngoài vậy.
Ngô Bình dự cảm thấy điềm không lành nên lập tức kéo tay Đường Băng Vân: "Đi mau!"
Đường Băng Vân bị anh kéo phăng đi, hai người họ lao ra khỏi căn nhà trúc như một cơn lốc. Họ vừa chạy ra khỏi đó được vài chục mét thì đằng sau vọng tới tiếng gầm thét như tiếng gầm của loài dã thú rồi căn nhà trúc đột ngột nổ tung. Sau đó, một bóng người lao ra từ đó, chạy về phía những sát thủ đang luyện tập trong thung lũng.
"Bốp!"
Trong đám sát thủ đang luyện tập có một sát thủ cảnh giới Tiên Thiên vừa ngẩng đầu lên thì đã bị cái bóng vừa lao tới, cũng chính là Đường Vô Mệnh dùng một chưởng đập nát đầu. Chất lỏng màu trắng và màu đỏ bắn ra tung tóe, cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Ngô Bình còn chẳng quay đầu lại mà kéo Đường Băng Vân chạy thục mạng, nhanh chóng trốn lên đỉnh núi. Lúc này, từ trên núi nhìn xuống, chỉ thấy một bóng người đang tả xung hữu đột lao vào đám sát thủ. Một người còn sống nhăn tự nhiên bị xé xác, máu thịt vương vãi khắp nơi!
Đường Băng Vân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Bác Bảy của tôi bị sao vậy?"
Ngô Bình sầm mặt lại, như thể anh vừa nghĩ ra điều gì: "Đi mau, còn chần chừ nữa là không kịp đâu!"
Nói rồi anh tiếp tục kéo Đường Băng Vân chạy ra khỏi núi. Họ chạy một mạch về chỗ đỗ xe, sau khi lên xe Ngô Bình nhấn ga phóng vọt đi, rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Đường Băng Vân không thể ngồi yên: "Ngô Bình, anh có biết tại sao bác ấy lại đột nhiên phát điên như vậy không?"
"Là tà ma!", Ngô Bình vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Tà ma? Thứ đó là gì vậy?", Đường Băng Di kinh ngạc, rõ ràng là không hề biết gì về thứ này.
Ngô Bình phóng đi với tốc độ nhanh nhất, đáp: "Hôm nay lúc tôi cứu hỏa đã phát hiện ra kẻ phóng hỏa đó cũng bị một thứ gì đó ảnh hưởng đến thần chí, tôi nghi ngờ hai việc này có liên quan đến nhau".
Anh nói tiếp: "Có phải bác Bảy của cô có thể tới gặp ông nội cô bất cứ lúc nào không?"
Đường Băng Vân gật đầu: "Bác Bảy là người ông nội tin tưởng nhất, quả thực có thể đến gặp ông bất cứ lúc nào".
"Lập tức gọi điện cho ông nội cô, bảo ông nội đến một nơi không ai biết".
Đường Băng Vân sợ hãi, vội vã gọi điện cho ông nội, trong điện thoại nhanh chóng vọng tới một giọng nói hiền hòa: "Băng Vân, ông nghe nói hôm nay cháu đưa bạn trai tới?"
Đường Băng Vân vội vã nói: "Ông nội, bác Bảy phát điên rồi. Bác ấy đang giết rất nhiều người ở căn cứ, Ngô Bình nói có lẽ việc này liên quan đến tà ma gì đó. Ông ơi, ông đang ở đâu?"
"Cái gì? Tà ma?", giọng Đường Thiên Tuyệt trầm hẳn xuống: "Cháu đưa điện thoại cho Ngô Bình!"
Đường Băng Vân áp điện thoại vào tai Ngô Bình, anh chào hỏi: "Cháu chào ông, cháu là Ngô Bình".
"Ngô Bình, những lời khách sáo thì bỏ qua đi. Ông hỏi cháu, sao cháu lại biết tới tà ma?", Đường Thiên Tuyệt hỏi bằng giọng nghiêm trọng.
Ngô Bình: "Cháu từng nói chuyện điện thoại với Trương Thiên Hoành".