Lệ Hồng cười nói: “Anh Ngô, bán cho đối thủ nhiều đan dược tốt như vậy thì phí quá!”
Ngô Bình: “Phí gì! Sớm muộn họ cũng thành học viên của học viện Vạn Đạo”.
Lệ Hồng quan sát kỹ thì thấy những người có đủ tiền để mua đan dược đều là đệ tử ưu tú nhất của học phủ Truyền Kỳ, vì đệ tử bình thường đều không có đủ tiền để mua.
Cô ấy lập tức hiểu được ý của Ngô Bình ngay rồi nói: “Anh Ngô lấy đâu ra nhiều đan dược quý thế, đến tôi còn thấy thèm”.
Ngô Bình: “Tôi luyện đấy, hàng độc, không có bán ở ngoài đâu”.
Ngày càng đông đệ tử của học phủ Truyền Kỳ chạy đến hóng hớt, sau đó ai cũng thấy ngưỡng mộ học viên của học viện Vạn Đạo.
“Học viện Vạn Đạo này chịu chơi thật đấy, phát cho học viên toàn đan dược quý thế kia, viên nào bét cũng cả vài trăm triệu”.
“Ờ, mà đây chưa phải các học viên xuất sắc nhất đâu. Haizz, học phủ Truyền Kỳ nhà mình mang tiếng do Đại Thiên Tôn xây dựng, chỗ dựa tốt thế mà sao tài nguyên lại thua học viện Vạn Đạo nhỉ?”
“Hừ, tài nguyên có nhiều đến mấy thì cũng chưa đến lượt các đệ tử như mình dùng, bên trên còn có các trưởng lão, quản lý, đến lượt mình thì còn lại bao nhiêu đâu”.
“Chán thật, người với người mà sao khác biệt đến thế!”
Học phủ Truyền Kỳ cũng đã để ý thấy ngày càng có nhiều người tập trung về một chỗ, lập tức họ đã cử người đến gọi hết các đệ tử của học phủ về, không cho phép bén bảng quanh đây nữa
Nửa tiếng sau, một trưởng lão của học phủ Truyền Kỳ đã đến thông báo phần thi của giáo viên sắp bắt đầu, mời học viện Vạn Đạo chuẩn bị.
Vì thế, nhóm Ngô Bình đã xuất phát.
Điểm thi là một quảng trường trong học phủ Truyền Kỳ, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, phủ của của học phủ Truyền Kỳ cùng các trưởng lão cũng đã xuất hiện.
Phủ chủ tên là Lãnh Hoang, anh ta mỉm cười nói với Lệ Hồng: “Viện trưởng Lệ, vòng đầu tiên sắp bắt đầu rồi, không biết phía học viện Vạn Đạo cử giáo viên nào lên thi?”
Lệ Hồng: “Đương nhiên là Ngô Bình - giáo viên bảy sao của chúng tôi rồi”.
Ngô Bình bước ra rồi gật đầu chào với mọi người.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, giáo viên bảy sao ư? Đùa nhau à?
Một trưởng lão của học phủ Truyền Kỳ cười mỉa: “Giáo viên bảy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó thầy giáo Ngô này mới chỉ là giáo viên bốn sao thôi mà?”
Học phủ Truyền Kỳ đã tìm hiểu về học viện Vạn Đạo rồi nên cũng nắm khá rõ tình hình.
Lệ Hồng: “Đúng thế, đó là tôi cố ý tung hoả mù, thật ra thầy Ngô là cấp bảy sao”.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, nếu đúng là vậy thì e trận này căng rồi.
Lãnh Hoang thờ ơ nói: “Học viện Vạn Đạo chỉ có một giáo viên thôi à? Xem ra nhân tài ở quý viện ít quá nhỉ”.
Ngô Bình cười nói: “Giáo viên giỏi thì không cần nhiều, một chấp mười là được rồi”.
Lãnh Hoang nhìn Ngô Bình rồi nói: “Trận đầu là thực chiến, thầy giáo Kỷ Quân của chúng tôi sẽ ra trận. Thầy Kỷ có huyết mạch của ba tộc là Vu, Thần và Nhân, thực lực của thầy ấy rất mạnh, từng giết được cường giả một kỷ nguyên”.
Một người đàn ông với dáng người cao lớn, mái tóc màu xanh cùng đôi mắt tím bước ra, tay của người này còn đô hơn đùi của Ngô Bình, đúng kiểu cường giả thiên về sức mạnh.