Ngô Bình nói: “Không ngờ anh cũng đến đây”.
Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, chuyện này lớn quá nên một mình Thần Võ Ti không xử lý được. Không chỉ có Thiên Long đâu, mà các môn phái lớn khác cũng sẽ đến ngay, để cùng mở nơi này, xem có thể thay đổi vận mệnh quốc gia được không?”
Ngô Bình hỏi: “Vậy là không cần đến em nữa đúng không?”
Đoàn Long: “Không, tôi và anh Diệp đều tiến cử cậu tham gia vào lần hành động này”.
Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi cũng được tham gia ư?”
Diệp Thiên Tông cười nói: “Ừm, sư đệ rất giỏi trận pháp và y thuật, cho nên cậu là người thích hợp nhất”.
Ngô Bình nói: “Tốt quá rồi!”
Diệp Thiên Tông đưa một tờ chi phiếu 200 triệu cho Ngô Bình: “Nhiệp Sơn Hà nhờ anh đưa cho cậu quà cảm ơn”.
Ngô Bình cười nói: “Ông ta cũng biết điều ra phết”.
Diệp Thiên Tông lại lấy một tờ chi phiếu khác trị giá 50 triệu ra rồi nói: “Đây là phần thường cho công lao của cậu lần trước, anh định thăng chức cho cậu, nhưng chức vụ của cậu đã cao lắm rồi nên anh đành đổi sang tiền”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ anh hiểu em”.
Diệp Thiên Tông: “Lần trước cậu chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn nên còn một phần thưởng nữa, chắc cũng sắp có rồi”.
Đoàn Long cười nói: “Thần y Ngô giỏi thật, đến bệnh của Triệu Vương Tôn cũng chữa khỏi được”.
Ngô Bình: “Có gì đâu!”
Đoàn Long hỏi: “Cậu Ngô, chuyện tôi nói lần trước, cậu nghĩ đến đâu rồi?”
Lần trước, Đoàn Long đã mời anh tham gia vào đội Thiên Long.
Ngô Bình: “Để tôi nghĩ thêm đã, việc này khá quan trọng nên tôi chưa thể quyết ngay được”.
Đoàn Long cười nói: “Được, hi vọng sẽ sớm nhận được câu trả lời của cậu”.
Trong lúc đó, ngày càng có nhiều người tới hơn, tạo ra một khung cảnh còn hoành tráng hơn cả lần đào được ma trận Bạch Cốt lần trước.
Vì quá nhàn rỗi nên Ngô Bình đi vào trong một căn lều rồi khoá cửa tu luyện Tị thức. Trước đó, anh đã luyện thành Nhãn thức, Nhĩ thức và Ý thức rồi, bây giờ có thể tu luyện ba bộ phận khác.
Tị thức là khứu giác, nếu luyện thành công thì khứu giác của Ngô Bình sẽ rất thính, anh có thể ngửi ra được thành phân tử của vật chất trong không khí.
Ngô Bình tĩnh tâm tu luyện, trời sáng lúc nào cũng không hay, sau đó bên ngoài vang lên tiếng mưa tí tách.
“Đội trưởng, sếp Diệp gọi anh”.
Ngô Bình đi ra ngoài thì thấy nhóm Diệp Thiên Tông đang họp trong một căn lều rất rộng, có hơn hai chục người đang ở đây, Đoàn Long cũng vậy.
Trong số những người ở đây, Ngô Bình là người có tu vi thấp nhất, còn hầu hết mọi người đều ở cảnh giới Võ Gương, Võ Thần, thậm chí có người còn ở cảnh giới cao hơn. Việc anh xuất hiện ở đây khiến không ít người tỏ thái độ, thắc mắc không biết anh là ai mà được vào đây?