Thái Kỳ nhẹ nhàng bảo: “Đừng nói một triệu, dù có là một trăm tỷ, tôi cũng mua được. Cảnh cáo trước, nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi!”
Ngô Bình trả lời: “Không dám. Thật ra tôi có mang theo một ít thuốc, cô có thể thử trước”.
Dứt lời, anh đưa một chiếc bình cho đối phương, bên trong chứa bột thuốc thôi miên.
Thái Kỳ nhận bình, ghé lại ngửi, thấy không có mùi lạ mới hỏi: “Thuốc này uống thế nào?”
Vừa dứt lời, cô ta bỗng thấy ý thức mơ hồ. Ngô Bình thừa cơ đọc một tràng thần chú. Cơ thể Thái Kỳ lắc lư, ánh mắt dần đờ đẫn, lập tức bị anh thôi miên.
Ngô Bình thở phào, đoạn vươn tay lấy tấm thẻ nhỏ ở thắt lưng Thái Kỳ. Đó là thẻ con rối. Lấy được nó rồi, anh lập tức nhỏ một giọt máu lên, đồng thời đọc một đoạn chú quái lạ. Mới đọc được một nửa, tấm thẻ đã bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lam. Khi anh đọc xong, Khối thần bên ngoài bỗng hoá thành ánh sáng xám rồi quay trở vào tấm thẻ.
Mắt Ngô Bình sáng lên. Anh cầm tấm thẻ trên tay, cất lời: “Ra đây”.
Cái bóng xám xuất hiện trở lại, khí tức rất khủng khiếp. Có điều bây giờ nó không còn là sự uy hiếp của Ngô Bình nữa mà đã trở thành Khối thần bị anh điều khiển!
“Quay về!”, anh ra lệnh. Khối thần quả nhiên quay trở lại thẻ con rối.
Ngô Bình nhặt lấy cái thẻ, nói với Thái Kỳ: “Lát nữa Đường Lăng đưa người phụ nữ đó tới, cô thả người phụ nữ đó đi rồi bảo Đường Lăng ở lại đây phục vụ cô một năm. Không được ra khỏi đây dù một bước!”
Thái Kỳ gật đầu: “Vâng, bảo anh ta ở đây hầu hạ tôi một năm, không được phép bước chân ra ngoài!”
Ngô Bình sau đó hỏi tiếp: “Thẻ con rối này ở đâu ra vậy?”
Thái Kỳ: “Là bố tôi tặng cho tôi”.
Ngô Bình: “Sao bố cô lại có thẻ con rối cơ chứ?”
Thái Kỳ: “Là bà chủ của bố tôi cho ông ấy”.
Ngô Bình sững người: “Bà chủ của Thái Hưng sao?”
“Đúng vậy, trên danh nghĩa thì bà ấy là vợ của bố tôi nhưng thực tế bố tôi chỉ là nô bộc của bà ấy. Khi nhắc tới, bố tôi hay gọi người đó là chủ nhân”.
Ngô Bình kinh ngạc, hỏi tiếp: “Bà ta là người như thế nào?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ biết bà ấy rất lợi hại khiến bố tôi vừa nể vừa sợ”, Thái Kỳ đáp.
“Nói như vậy, bà ta không phải mẹ ruột cô, mẹ cô là người phụ nữ khác”.
“Đúng vậy”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Nhắm mắt lại đi, khi mở mắt ra cô sẽ quên hết mọi thứ về tôi”.
“Vâng”, Thái Kỳ từ từ nhắm mắt lại. Khi cô ta mở mắt ra lần nữa thì Ngô Bình đã biến mất.
Trên nóc nhà, khi Dương Mộ Bạch nhìn thấy Ngô Bình thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng: “Sư đệ, vừa nãy anh bị một ý niệm rất đáng sợ khoá chặt, cậu không sao chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Sư huynh, không sao rồi, chúng ta đi thôi”.
Dương Mộ Bạch: “Cứ vậy mà đi sao? Còn Đường Lăng thì sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Đã giải quyết xong rồi. Chúng ta quay về đã rồi em sẽ nghĩ cách giúp anh đột phá được cảnh giới Thánh”.