Luyện đan xong, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh tạm thời quay lại Thần Châu, còn Hà Tử Trần ở lại giúp bố mình ổn định công việc.
Ngô Bình vừa tạo được Thần Môn nên sẽ cần mua một lượng lớn đá thần để chính thức ngưng tụ Thần Môn.
Thần Môn mà anh hấp thu được chỉ là hình thức ban đầu, sau này sẽ cần một lượng lớn đá Thần Minh để hoàn thiện. Hoàn thiện xong, anh có thể hấp thu sức mạnh trong không gian vô thượng ấy để bồi dưỡng cho người thân cùng bạn bè của mình. Các sức mạnh cấp cao này có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra thiên tài và hỗ trợ họ trong việc tu hành.
Anh ở nhà vài hôm, Ngô Bình đã đến thỉnh giáo Nguyệt Đông Thăng xem có thể mua đá Thần Minh tốt ở đâu. Nguyệt Đông Thăng nói trong mười đại Tiên Giới thì chỉ có Tiên Giới Thái Ất mới có đá Thần Minh tốt nhất.
Loại đá này chia thành đá thường, đá trân phẩm và đá cực phẩm. Đá Thần Minh rất đắt, một viên loại thường cũng có giá cả chục tiền Tiên, hơn nữa phải dùng nhiều nên hầu hết các tu sĩ đều chỉ mua được loại thường.
Giá đá trân phẩm thì đắt hơn một chút, số lượng hạn chế nên một viên có giá hơn một triệu, vì thế cực ít người mua nổi.
Đá loại cực phẩm thì còn hiếm nữa, rất ít thế lực nắm giữ tài nguyên này nên người ngoài có tiền cũng không mua được. Nhưng một viên cực phẩm có giá trị bằng cả 500 viên loại thường nên cũng không tốn cho lắm.
Nghe Nguyệt Đông Thăng nói, đá Thần Minh cực phẩm của Tiên Giới Thái Ất khó mua được bằng tiền, mà phải đổi bằng các vật trân quý.
Theo ghi chép các giao dịch trong lịch sử thì một viên đá Thần Minh cực phẩm có giá không dưới 100 triệu tiền Tiên.
Ngô Bình mở Thần Môn chí tôn nên sẽ tốn đá Thần Minh hơn Thần Môn bình thường rất nhiều, ít cũng phải cỡ 500 tỷ đến cả nghìn tỷ viên đá loại thường! Đổi sang đá Thần Minh cực phẩm thì sẽ khoảng một đến hai tỷ viên, tính ra sẽ là một số tiền rất lớn.
Sau khi chuẩn bị xong, Ngô Bình đã một mình đến Tiên Giới Thái Ất bằng trận pháp vận chuyển.
Anh đáp từ trên cao xuống một vùng hoang vắng, anh vừa đến thì đã thấy bị một luồng lực tinh thần khoá chặt.
Anh híp mắt lại rồi nhanh chóng mặc Thất Thần Giáp cùng đeo nhẫn Cửu Long lên. Áo giáp Đạo cảnh trước đó đã bị hỏng, nhưng vẫn còn Thất Tinh Giáp và nhẫn Cửu Long, vì thế anh vẫn phát huy được lực chiến đấu ngang tầng thứ bảy Đạo cảnh.
“Gào!”
Một con khỉ trắng to đùng bay từ xa tới, nó cao cả trăm trượng, quanh người đầy cương khí màu vàng, nơi nó đi qua núi lở đất mòn, trăm thú đều bỏ chạy.
Ngô Bình đứng yên tại chỗ, thần anh mặc Thất Thần Giáp bay ra rồi thi triển thuật Thân Áo và lao về phía con khỉ trắng.
Uỳnh!
Thần anh của Ngô Bình đã có cơ thể thật, nó lắc người một cái rồi hoá thành người khổng lồ, uy lực áo thuật mà nó thi triển rất khủng khiếp, nó đánh con khỉ lộn nhào chỉ bằng một quyền. Nhưng thực lực của con khỉ cũng không vừa, lỗ mũi nó phun lửa rồi lại tấn công thần anh.
Thực lực của con khỉ rất mạnh, cuối cùng Ngô Bình phải dùng tới thuật Huyền Áo thì mới miễn cưỡng đánh bại nó được. Anh khoá tay con khỉ sau lưng rồi dí mặt nó xuống đất, sau đó lạnh giọng hỏi: “Mày đã phục chưa?”
Con khỉ bị đánh rụng nửa hàm răng, miệng nó méo xệch, xương cốt không biết đã gãy bao cái nên gật đầu ngay.
Ngô Bình nới lỏng tay, nó nhảy lên rồi lao tới nói: “Con người kia, người không được xông vào địa bàn của ta”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới phát hiện ở đây có linh khí dồi dào, trật tự mạnh mẽ, so ra còn hoàn hảo hơn động Thanh Linh mà anh từng ở.
Anh hỏi: “Mày biết nói tiếng người thì xem ra đã giao lưu với con người rồi”.
Con khỉ: “Ta là chủ của Động Thiên Diệu Hoa, thường ngày hay có con người đến nhưng đều bị ta đuổi đi hết”.
Ngô Bình nhỡ trong Tiên Giới Thái Ất có không ít nơi chưa được khai phá, đương nhiên cũng gồm Động Thiên và phúc địa.
Anh hỏi: “Chưa có cường giả nào đến cướp Động Thiên ở đây à?”
Con khỉ: “Từng có một người không biết tự lượng
sức mình đến, nhưng đã bị đại ca của ta đánh chết rồi”.