Ông ta nghẹo đầu sang một bên rồi tắt thở.
Giết mấy người này xong, Ngô Bình lục trên người họ thì tìm thấy mấy trăm tiền Tiên và ít đồ mà họ đã mua được, trong đó cũng có ít dược liệu.
Anh cất hết đi rồi rời khỏi đây.
Hoa Kiến Thành vẫn nhìn về phía tảng đá rồi hỏi Ngô Bình: “Tiên sinh không sao chứ?”
Ngô Bình: “Ba tên vô dụng thôi mà, chúng ta đi”.
Họ đi tiếp một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có rất nhiều người vây kín một sạp hàng, chủ hàng đang cầm một cây nhân sâm to đùng rồi đứng trên tảng đá. Cây nhân sâm này đã thành hình người và đang toả mùi thuốc thơm nồng.
Chủ hàng là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ màu trắng, đôi mắt vẫn rất tinh ranh, ông ấy hô lớn: “Các vị, đây là nhân sâm mười nghìn năm, nó mọc ở linh giới, giờ tôi sẽ bán đấu giá, ai trả cao thì được”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình tiến lại gần xem thì thấy đúng là cây nhân sâm này rất tốt, nhưng chưa đến mức là nhân sâm mười nghìn năm. Với kinh nghiệm của anh thì cùng nắm nó mới được 3000 năm thôi, còn hình người thì do nhân tạo, khả năng cao là dùng khuôn.
Nhưng dù thế thì tác dụng của cây nhân sâm này vẫn ổn, anh quyết định nếu giá phải chăng thì sẽ mua.
“Cây này bét cũng là linh dược cấp năm, giá khởi điểm là 50 nghìn tiền Tiên”.
Nghe thấy thế, hầu hết mọi người đều tản đi, không phải họ không muốn mua mà là không có tiền. Những ai còn ở lại thì đều có vẻ đăm chiêu.
Ngô Bình cũng thuộc số người bỏ đi, anh lắc đầu rồi đi sang quầy hàng khác.
Đột nhiên, anh nghe thấy gần đó có người lẩm bẩm: “Nhân sâm chục nghìn năm quái gì, còn kém xa cái này của tôi. Thế mà dám hô những 50 nghìn tiền Tiên, gan thật!”
Ngô Bình để ý thấy người đó đi về phía một sạp gàng rồi lấy một cây nhân sâm nhỏ xíu ra, anh bước tới gần rồi cười hỏi: “Cây này bán thế nào?”
Người kia không thèm ngẩng lên mà báo giá luôn: “Mười nghìn tiền Tiên”.
Ngô Bình: “Tôi xem được không?”
Thấy Ngô Bình nghe giá xong nhưng không bỏ đi, người đó ngẩng lên nhìn anh rồi nói: “Đây, cẩn thận đấy”.
Ngô Bình cầm cây nhân sâm lên xem thì thấy có năng lượng như tia sét di chuyển bên trong nó, khi anh chạm tay vào còn thấy tê rền. Anh quan sát kỹ hơn thì thấy đỉnh cây có hai cái lá, nhưng phần lớn bị ẩn trong thân cây.
Thấy thế, anh biết ngay cây này đã có linh tính, nhưng cố tình giả thành dáng vẻ bình thường.
“Hơi đắt, đúng là cây này rất được, nhưng chưa đến giá ấy, nếu anh đồng ý thì tôi mua với giá 6000”.
Người kia cười mỉa: “600? Cậu biết chơi sâm không? Giờ nhìn nó thế này thôi, nếu cậu mang nó về trồng thì nó sẽ biến thành linh dược cấp năm ngay đấy”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ trả được thế thôi, anh đồng ý thì tôi mua”.
Người kia thấy Ngô Bình có ý mua thật nên ngẫm nghĩ rồi chốt một giá: “9000, không bớt nữa”.
Ngô Bình: “Tôi cho anh thêm 1000 là 7000, được không?”
Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được cây nhân sâm này với giá 7800.
Tiếp theo, anh mua thêm 17 cây dược liệu nữa, chúng không quá đắt, chỉ là phù hợp với hướng sử dụng của anh.
Khi anh chuẩn bị rời đi để đến khu tu chân thì mặt đất chợt sung chuyển, anh ngoái lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang bê một tảng đá to tướng đi tới.