Ngô Bình nói: "Đại thần Côn Ngô, bây giờ ông còn lại bao nhiêu sức mạnh?"
Sắc mặt Côn Ngô có chút méo mó, ông ta nói: "Còn chưa tới một phần trăm. Muốn lấy lại sức mạnh, trước tiên phải khôi phục thân thể".
Ngô Bình: "Làm sao để khôi phục?"
Côn Ngô nói: "Hồi đó, thi thể của ta bị quân phản loạn chia làm bốn, chôn ở bốn nơi và phong ấn. Chỉ cần cậu tìm được phần còn lại của cơ thể ta, ta có thể khôi phục lại thân thể thần thánh của mình".
Ngô Bình nhún vai: "Thời đại của tiên quốc đã trôi qua không biết bao nhiêu năm. Tôi sợ rằng tôi không thể giúp được gì cho ông".
Côn Ngô nói: "Cậu là ân nhân của ta, ta sẽ không bạc đãi cậu".
Sau khi nói xong, ông ta đột nhiên thổi về phía Ngô Bình, một tia sáng thần thánh rơi xuống trên người anh. Một giây tiếp theo, một hoa văn màu tím mờ nhạt xuất hiện trên cánh tay của anh.
Ngô Bình cảm thấy cánh tay tràn đầy sức lực, kinh ngạc hỏi: "Ông đã làm gì vậy?"
Đại thần Côn Ngô: "Tôi sẽ khắc phù văn lên người cậu, đó là thần phù có sức mạnh vô cùng lớn, sẽ khiến hai tay của cậu có thể nâng được hàng vạn cân".
Hàng vạn cân? Ngô Bình kinh ngạc, sức mạnh của anh cũng chưa thể đạt tới mức độ đó!
Đại thần Côn Ngô: "Sau này, tôi sẽ cho cậu thêm nhiều lợi ích hơn. Nhưng trước mắt, tôi phải hút năng lượng của cậu. Lực Thuần Dương trong người cậu không tệ, mỗi ngày hãy cho tôi một ít".
Ngô Bình: "Được".
Nói thêm vài câu, đại thần Côn Ngô nói: "Tôi mệt rồi, phải đi nghỉ đây. Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi", nói rồi nhắm mắt lại.
Ngô Bình liền cầm lấy án hương và cả cái đầu người trên đó, bỏ vào trong nhẫn trữ đồ.
Đường Tử Di thở phào, cô cảm thấy cái đầu người đó trông quá kinh dị, khiến cô sợ toát mồ hôi hột.
"Ngô Bình, đây là thần sao?"
Ngô Bình: "Có lẽ là vậy. Tử Di, em đi nghỉ đi. Sáng sớm mai chúng ta đi vịnh Bạch Long".
Đường Tử Di ôm lấy cánh tay anh, nói: "Em sợ lắm, đêm nay anh ở lại với em".
Ngô Bình giật mình, sau đó hi hi cười đáp: "Được, anh ở lại với em".
Về tới phòng Đường Tử Di, anh lập tức đè cô xuống, làm việc nam nữ ở cùng phòng hay làm.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình vẫn còn đang say giấc nồng thì một bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt anh, sau đó nhéo mũi anh nói: "Chồng à, mau dậy ăn sáng đi!"
Ngô Bình kéo tay Đường Tử Di, ôm cô vào lòng. Cô cảm nhận được ý tứ của anh, vờ giận dỗi nói: "Đáng ghét, mau dậy đi".
Ngô Bình vươn vai, nói: "Tử Di, mấy giờ rồi?"
Đường Tử Di: "Bảy rưỡi".