Thôi Hưng Khải nói: “Bạn gái mình cũng dạy học ở trường Số 2 nên biết rất rõ chuyện của cô giáo Bạch. Ai cũng biết cô ấy xinh đẹp, người theo đuổi cũng rất nhiều. Chừng một năm trước, cô giáo Bạch tham gia tuyển chọn giáo viên ưu tú toàn tỉnh. Có một cán bộ của Sở Giáo dục tỉnh, tên là Phương Chính Nghĩa. Ở buổi tuyển chọn, gã lấy được số điện thoại của cô giáo Bạch, sau đó thì ngày nào cũng gọi cho cô ấy. Về phần gã muốn làm gì, mình không nói chắc mọi người cũng biết”.
“Tất nhiên là cô giáo Bạch từ chối. Nhưng phiền phức đến rồi đây. Không chỉ hụt mất giải giáo viên ưu tú gần như nắm chắc phần thắng, cô ấy còn bị gã đó đem ra làm ví dụ điển hình, chỉ trích công khai nhiều lần. Thái độ của gã khiến Phòng Giáo dục huyện cũng bắt đầu chèn ép cô ấy đủ đường. Trừ lương, giáng chức, có kẻ còn tố cáo đời sống riêng của cô ấy thiếu chừng mực”.
“Giai đoạn ấy, cô giáo Bạch chịu áp lực rất lớn. Sau đủ loại chèn ép đó, Phương Chính Nghĩa còn gọi điện uy hiếp cô ấy, bảo là nếu còn không ngoan ngoãn, gã sẽ làm cô ấy mất sạch danh dự, không làm người được nữa. Cô giáo Bạch sợ quá, mới từ chức rời đi”.
Nghe xong, Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Quá ngang ngược! Gã đó tên là Phương Chính Nghĩa?”
Thôi Hưng Khải gật đầu: “Ừ, là phó giám đốc Sở, phụ trách nhân sự, quyền lực rất lớn. Nếu không thì Phòng Giáo dục huyện đã không nối giáo cho giặc như thế”.
Bạch Băng khẽ thở dài: “Đừng nhắc chuyện này nữa. Không làm giáo viên nữa cũng tốt”.
Ngô Bình giận run người, bèn gọi điện cho Từ Bá Nhân: “Anh Từ à, Sở Giáo dục có người tên Phương Chính Nghĩa, anh có biết không?”
“Phương Chính Nghĩa à? Có ấn tượng, hình như là phó giám đốc. Sao, có vấn đề gì ư?”
Ngô Bình đáp: “Anh à, bộ phận điều tra kỷ luật của bọn em muốn điều tra tên Phương Chính Nghĩa này, vấn đề của gã rất nghiêm trọng. Nhưng nếu gã bị bọn em tra ra, em sợ rằng bộ mặt của tỉnh sẽ bị ảnh hưởng xấu nên mới báo trước với anh một câu”.
Từ Bá Nhân vội đáp: “Được rồi. Tôi sẽ bảo các bộ phận liên quan điều tra kỹ về Phương Chính Nghĩa. Phía các cậu hãy khoan điều tra”.
Ngô Bình nói: “Không thành vấn đề”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, gọi cho ai vậy nhỉ? Chỉ một câu thôi mà đã có thể giải quyết chuyện phó giám đốc Sở?
Bạch Băng hỏi: “Ngô Bình à, cậu gọi cho ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Một người bạn làm trong tỉnh, phụ trách về kỷ luật”. Anh biết, hạng rác rưởi như Phương Chính Nghĩa, chỉ cần điều tra thôi, sẽ tìm được rất nhiều thứ.
Bạch Băng nói: “Vậy à? Cậu làm thế có gây rắc rối cho bạn cậu không?”
Ngô Bình cười bảo: “Cô giáo Bạch yên tâm, bạn mình giải quyết được. À phải, mình có quen hiệu trưởng trường Số 1, cậu có muốn qua đó làm không?”
Bạch Băng ngây ra: “Liệu mình có ổn không?”
Trường Số 1 có yêu cầu rất cao với giáo viên, hơn nữa đãi ngộ cũng vượt xa trường số 2, ví dụ như chính sách phân chia nhà.
Ngô Bình đáp: “Đương nhiên rồi”.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh gọi cho La Duy Khang, nói rõ tình huống. La Duy Khang biết Ngô Bình có quyền lực lớn chừng nào, bèn đồng ý, còn xin số của Bạch Băng.