Cổ Thanh Liên cười hỏi: “Em trai, mua một miếng đất lớn như thế, cậu định làm gì thế?”
Ngô Bình: “Tôi xây nhà, sau đó chuyển võ quán Liên Sơn đến đây”.
Cổ Thanh Liên: “Chuyển võ quán đến đây? Như thế có phải phiền phức quá không?”
Ngô Bình: “Không phiền gì cả, nơi này là một vùng đất có điềm báo phong thủy, cần phải trấn áp nhân khí, càng nhiều người càng tốt, hơn nữa đằng sau võ quán Liên Sơn là Liên Sơn Tông. Có nguyên nhân này, thế lực bình thường không dám làm gì đâu”.
Buổi trưa hôm đó, nhà họ Cổ làm một bữa tiệc để cảm ơn Ngô Bình hôm nay đã ra tay cứu giúp.
Uống một chút rượu, buổi chiều Ngô Bình lên đường trở về võ quán. Cậu vừa về thì biết thân phận đệ tử tinh anh của mình đã chắc chắn rồi.
Chu Kỳ Phu đưa huy hiệu đệ tử tinh anh mới cho anh. Huy hiệu đều toàn là màu vàng và màu ngọc, trên đó có phù văn kỳ lạ, độ nhận diện rất cao.
Phải biết cả Liên Sơn Tông chỉ có rất ít người là đệ tử tinh anh, Ngô Bình có thể thăng cấp nhanh như thế vô cùng hiếm có.
Các đệ tử võ quán đều đến chúc mừng, cung kính gọi Ngô Bình là “đại sư huynh”.
Sau một hồi náo nhiệt, Chu Kỳ Phu gọi Ngô Bình vào phòng, ông ta cực kỳ hài lòng cười nói: “Ngô Bình, từ nay về sau không ai có thể lay chuyển được địa vị của cậu trong Liên Sơn Tông, chẳng qua là thời gian cậu đến Liên Sơn Tông sẽ lâu một chút, nhưng không sao cả, đợi bao lâu cũng đều đáng giá, bởi vì cuối cùng cậu chắc chắn sẽ trở thành đệ tử nòng cốt”.
Ngô Bình nói: “Lão quán chủ, tôi đã từng hứa với Đông Vương sẽ đến trong quân đội của ông ấy góp chút sức lực trong kỳ nghỉ hè, trải nghiệm cuộc sống trong quân đội. Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, tôi không cần lên lớp nữa, tôi có thể xuất phát rồi”.
Chu Kỳ Phu nói: “Ừ, tiếp xúc với hoàng tộc ở thế tục cũng không có hại gì với cháu, đi đi”.
Thế là Ngô Bình gọi Tần Cự Phong đến, bảo anh ta liên lạc với Đông Vương. Đông Vương nhanh chóng trả lời lại, nói cậu có thể đến bất cứ lúc nào.
Ngô Bình đáp lại ngày mốt sẽ đến quân doanh Đông Vương điểm danh, còn Tần Cự Phong sẽ đi cùng cậu.
Hai ngày tiếp theo, hôm đó Ngô Bình ở lại võ quán, tiếp tục chỉ dạy các học viên tu hành, ngày hôm sau quay về nhà ở Trung Châu.
Ở cùng người nhà một ngày, buổi tối ở với Hàn Băng Nghiên. Sáng sớm hôm sau, cậu và Tần Cự Phong cùng nhau đi đến quân đội của Đông Vương.
Dưới quyền của Đông Vương có không ít tướng sĩ, hai người họ bay được một lúc rồi đáp xuống trước cổng doanh trại. Tần Cự Phong báo danh tính của mình, sau đó dẫn Ngô Bình đi thẳng đến lều chính của quân đội.
Trên đường đi, Ngô Bình nhận ra những người lính ở đây đều có thể chất rất cường tráng, nhất là một vài tướng lĩnh trong đó, nhiều người trong số họ có thực lực khá mạnh, tu vi không yếu.
Nhìn thấy Đông Vương, Ngô Bình nói: “Điện hạ, tôi định góp chút sức cho quân đội một thời gian”.
Đông Vương rất vui, ông ta cười nói: “Được, bắt đầu từ bây giờ, cậu là thị vệ một sao trong nhóm vệ binh của tôi”.
Thị vệ một sao có thể lãnh đạo mười tên lính, có thể là không nhiều nhưng họ đều là tinh nhuệ trong số các tinh nhuệ, sức chiến đấu gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần binh lính bình thường. Dù sao cả tiểu đoàn vệ binh này cũng chỉ có hơn một trăm người.
Trách nhiệm của vệ binh là bảo vệ Đông Vương, hoặc ra tay giết địch trong lúc cấp bách, từ đó xoay chuyển tình thế, thay đổi tình hình chiến đấu.
Đông Vương và Ngô Bình nói vài câu, sau đó còn lại giao cho Tần Cự Phong.