Nói rồi, anh vung tay lên, các thiên binh thiên tướng cùng vũ khí của mình đã biến mất tại chỗ, sau đó cùng quay về đế quốc Thiên Võ với Ngô Bình.
Lúc này, Đại đế Thiên Đỉnh đang có vẻ đắc ý trong hoàng triều của đế quốc Thiên Đỉnh rồi nói với các quần thần: “Đại kiến đã khiến nhiều nơi hỗn loạn, diện tích của đế quốc Thiên Đỉnh ta từ nắm giữ một nưa Hồng Hoang thành bé tẹo như bây giờ. Hôm nay, chúng ta sẽ dẫn quân đi tiêu diệt Thiên Võ”.
Có đại thần nịnh bợ: “Bệ hạ có 20 triệu tinh binh, 100 nghìn thiên binh thiên tướng cùng sát trận tuyệt thế do 24 cao thủ kỷ nguyên của Đại Thiên Tôn tạo thành, đừng nói là một đế quốc Thiên Võ, kể cả có thêm mười đế quốc như thế thì chúng ta cũng hạ được hết”.
Đúng lúc này, có người hớt hải vào báo: “Bệ hạ, có chuyện lớn rồi, 100 nghìn thiên binh thiên tướng đã biến mất”.
Thiên Đỉnh Đại Đế nổi giận ngất trời: “Ngươi nói gì?”
Một đại thần cất cao giọng hỏi: “Đi đâu hết rồi?”
Người kia nói: “Hình như bị người của Thiên Võ Đại Đế dẫn đi rồi ạ”.
“Vớ vẩn! Các thiên binh thiên tướng chỉ nhận lệnh của pháp bảo, sao lại đi theo người khác được?”, Thiên Đỉnh Đại Đế gần như gào lên.
Người kia mếu máo nói: “Tiểu nhân không biết, hỏi quân canh gác thì họ bảo có người vung tay lên một cái là các thiên binh thiên tướng ngoan ngoãn đi theo luôn”.
Thiên Đỉnh Đại Đế sa sầm mặt, mãi lâu sau mới nói: “Không chờ nữa, nhất định là Thiên Võ đã nhận được tin nên bắt đầu phản công rồi. Truyền lệnh của ta, ngày mai chúng ta sẽ tổng tấn công đế quốc Thiên Võ! Hừ, họ tưởng con át chủ bài của ta chỉ có mỗi 100 nghìn thiên binh thiên tướng ư? Nhầm to rồi!”
Sau khi quay về, Ngô Bình đưa binh phù cho Tư Không Vũ, việc như đánh trân thì đương nhiên phải giao cho người có kinh nghiệm.
Còn anh thì lấy bản đồ của thiên đình ra rồi tìm vị trí.
Khi anh vừa mở cuộn tranh ra thì lập tức có một hình vẽ lập thế xuất hiện, cho thấy vị trí và toàn thể kết cấu của thiên đình, có một chấm nhỏ trên đó.
Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy chấm nhỏ này nằm ở vị trí hơn một nghìn dặm ở phía Đông của Đông Thiên Môn tại thiên đình.
Anh lập tức cầm theo bản đồ rồi đi tới cần Đông Thiên Môn. Anh nhìn thì thấy đây là một vùng hoang vắng, nào còn Đông Thiên Môn hoàng tráng như xưa.
Đột nhiên anh thấy Đông Thiên Môn trên bản đồ phát sáng, anh truyền tinh thần vào đó thì thấy ý thức của mình đã tiến vào một thời không khác, Đông Thiên Môn cũng ở bên trong.
Anh lập tức hiểu ra không phải Đông Thiên Môn đã biến mất mà ẩn trong thời không này, còn anh đã tìm thấy cách mở thời không ấy nhờ tấm bản đồ.
“Đông Thiên Môn, mở!”
Uỳnh!
Trời đất rung chuyển, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, một cánh cỏng lớn xuất hiện trước mắt Ngô Bình, hai bên là tường thành cao lớn được thiết kế nhiều vũ khí phòng ngự như pháo, cung tên và đại trận phòng ngự cùng sát trận.
Cánh cổng vừa mở, diện tích ở đây đã tăng lên rất nhiều, một phong cảnh tự nhiên hiện ra.
Ngô Bình ngẩng lên nhìn Đông Thiên Môn mà không nhịn được cười, sau đó anh bay lên tường thành. Các loại vũ khí trên đó đều là tân tiến nhất ở thời bấy giờ.
Ngô Bình lập tức báo Tư Không Vũ rút quân và trú đóng ở sau Đông Thiên Môn, đồng thời cử các thiên binh thiên tướng canh phòng ở tường thành.
Tất cả mọi người đều sững sờ khi trông thấy Đông Thiên Môn.
Tư Không Vũ cảm thán: “Có thể nhìn thấy Thiên Môn thật sự thì Tư Không Vũ thần chết cũng đáng!”
Đường Băng Vân: “Thiên đình ngày xưa mạnh thật, xây dựng cả một nơi phòng ngự hoàng tráng thế này”.
Ngô Bình: “Đây mới là Đông Thiên Môn thôi, giờ anh sẽ đi mở các Thiên Môn khác”.
Nói xong, anh tiếp tục đi mở Bắc, Tây và Nam Thiên Môn.