Nhà họ Chu truyền thừa cả nghìn năm, không ngừng mở rộng khai chi tán diệp. Đến đời của Chu Bá Đạt đã sớm rời xa trung tâm quyền lực nhà họ Chu. Nếu không phải đứa con nuôi của Chu Bá Đạt có tiền đồ, gia nhập tông môn nhất phẩm thì bọn họ chắc chắn không thể có được cuộc sống như bây giờ.
Chu Bá Đạt nói tiếp: “Ngạo Quân, tư chất anh trai con không tốt. Nó muốn có tiền đồ triển vọng thì không thể không nhờ vào Vân Trác. Nếu con không gả cho Vân Trác thì cả nhà ta sẽ từ đỉnh cao rơi xuống dưới đáy vực ngay lập tức! Mọi thứ chúng ta sở hữu lúc trước cũng mất hết Kết quả như vậy, con chấp nhận được sao?”
Chu Ngạo Quân im lặng, đương nhiên cô ta hiểu nếu từ chối Vân Trác sẽ thế nào, có nghĩa bọn họ cũng sẽ giống như những chi nhánh khác, rời xa trung tâm quyền lực, không có tài nguyên, bị người trong tộc coi thường, cuối cùng sẽ trải qua cuộc sống bình thường đạm bạc!
Chu Ngạo Quân hít sâu một hơi, nói: “Cha, cho dù trở thành người bình thường thì con cũng muốn tôn trọng suy nghĩ của minh”.
Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình, ông ta hỏi từng câu từng chữ: “Ngạo Quân, có phải con đã có người trong lòng rồi không?”
Trong đầu Chu Ngạo Quân bỗng xuất hiện bóng hình Ngô Bình, cô ta vội lắc đầu: “Không có”.
Chu Bá Đạt cười lạnh: “Ngạo Quân, từ nhỏ con đã không biết nói dối rồi”.
Ông ta quay người nói lớn: “Dì Hứa!”
Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi mặc áo tím đi vào, cô ta khẽ khom người, nói: “Ông chủ cứ dặn dò”.
“Ngạo Quân về lúc nào?”, ông ta hỏi.
Dì Hứa nói: “Trưa hôm nay”.
“Trong lúc đó con bé có gặp ai không?”
“Cô chủ dẫn một người đàn ông về, hai người có vẻ thân thiết, cười nói vui vẻ”.
Chu Bá Đạt tức giận nhìn Chu Ngạo Quân: “Con còn nói không có! Nói mau, nó là ai? Các con gặp nhau khi nào?”
Chu Ngạo Quân sốt sắng, vội nói: “Cha, đó là anh Ngô đã từng cứu con, chúng con mới quen nhau thôi”.
“Con nghĩ cha sẽ tin sao?”, Chu Bá Đạt cười lạnh: “Dì Hứa, nhốt Ngạo Quân ở núi sau, không có lệnh của tôi thì không ai được thả con bé ra!”
Chu Ngạo Quân kinh ngạc, đang muốn nói gì đó thì dì Hứa đã đưa tay vỗ vào vai cô ta, cô ta lập tức ngất đi. Dì Hứa đỡ Chu Ngạo Quân, nói: “Ông chủ, người kia vẫn đang ở trong chỗ Ngạo Quân”.
Chu Bá Đạt hừ lạnh, nói: “Ngạo Quân không hiểu chuyện gì cả! Cô đi đi, sau đó gọi người mời Vân Trác đến. Chuyện này có liên quan đến cậu ta thì để bản thân cậu ta giải quyết đi!”
Trong mắt Chu Bá Đạt, người quay về cùng con gái kia chắc chắn cũng không phải người tài giỏi gì, đương nhiên không thể so với đệ tử nội môn tông môn lớn như Vân Trác. Vì vậy ông ta cảm thấy, Vân Trác có thể dễ dàng xử lý rắc rối này. Chỉ cần người này biến mất thì con gái ông ta, Chu Ngạo Quân đương nhiên cũng có thể hồi tâm chuyển ý, gả cho Vân Trác!
Chu Ngạo Quân bị đưa vào một căn phòng đá ở núi sau, vẫn luôn hôn mê.
Ở bên kia, Chu Bá Đạt nhanh chóng gặp được Vân Trác, Vân Trác hai mươi bảy tuổi, trông không hẳn anh tuấn, nhưng hai mắt có hồn, trán rộng sáng sủa, tóc ngắn dựng đứng, vóc dáng mập lùn, mặc cả bộ áo vàng quần vàng, gương mặt kiêu ngạo.
Năm đó Vân Trác chỉ là trẻ mồ côi, mười mấy tuổi vẫn chưa được ăn no, hay bị người khác ức hiếp. Là Bá Đạt nhận nuôi anh ta, dạy anh ta tu hành, cho anh ta tài nguyên, cuối cùng còn giúp anh ta gia nhập tông môn nhất phẩm, trở thành đệ tử nội môn.
Trong lòng Vân Trác quả là có cảm kích Chu Bá Đạt, nhưng địa vị anh ta càng cao thì loại cảm kích này lại càng trở nên nhạt nhòa, thậm chí anh ta còn có chút khinh thường cha nuôi Chu Bá Đạt này. Nếu không phải anh ta còn đang nhớ thương đến Chu Ngạo Quân từ nhỏ đã khiến anh ta mê mẩn, thì hắn cũng chẳng còn khách khí với Chu Bá Đạt rồi.
“Vân Trác”. Chu Bá Đạt cười nói: “Có một tên nhóc không biết tự lượng sức mình, lại dám quấy rầy Ngạo Quân. Bây giờ cậu ta đang ở chỗ của Ngạo Quân, Ngạo Quân là vợ tương lai của con, chuyện này con phải đích thân xử lý”.
Vân Trác nhíu mày: “Người nào lại dám có ý đồ với Ngạo Quân!”
Chu Bá Đạt: “Chắc chắn là người bình thường, tự con xem rồi xử lý đi”.
Vân Trác gật đầu: “Được, cha nuôi, con đi ngay!”
Lúc này Ngô Bình còn đang luyện công, cậy còn muốn luyện tập thêm nhiều bí pháp hơn, nâng cao thêm pháp lực, để chuẩn bị cho Chân Phù Cảnh và Bí Thiên Cảnh sau này. Pháp lực càng mạnh, bí lực lĩnh ngộ được càng nhiều, chân phù cũng càng mạnh.
Lúc này, cậu ngưng tụ mỗi loại bí lực thành bí ấn, bí ấn này tương lai chính là nòng cốt của chân phù. Ngô Bình hiện tại sớm đã có suy nghĩ to gan, cậu muốn ngưng tụ một loại chân phù xưa nay chưa từng ai làm được. Chân phù này sẽ dung hợp toàn bộ bí ấn, bí pháp, những bí pháp này lại có thể tổ hợp thành bí pháp mạnh hơn. Toàn bộ pháp lực đều có thể bổ sung lẫn nhau, rất nhiều pháp lực cũng có thể tổ hợp thành pháp lực mạnh hơn nhiều!
Đương nhiên, muốn làm được như vậy thì vô cùng khó, thậm chí có thể nói là khó như lên trời. Đầu tiên, Ngô Bình phải lĩnh ngộ được một lượng lớn bí lực, đồng thời còn phải ngưng tụ bí ấn. Ngoài ra, cậu còn phải lĩnh ngộ Thiên Chi Bí Lực! Thiên Chi Bí Lực có thể kết hợp được bí lực và bí pháp, là bí lực nòng cốt, không có nó thì mọi thứ đều là hư vô!
Ngô Bình đúng lúc đáp ứng đủ mọi điều kiện bên trên, vì thế cậu muốn thử xem. Một khi kế hoạch này thành công thì cậu sẽ trở thành người đầu tiên đạt được Chân Phù Cảnh! Khắp thiên hạ này, từ cổ chí kim, tu sĩ ở cảnh giới này đều không thể so sánh được với cậu!
Tu luyện không được bao lâu, thì cậu đã nghe thấy có người vào sân viện, trong đó không có của Chu Ngạo Quân. Nơi này dù sao cũng không phải chỗ của mình, cậu lập tức ngừng tu luyện, chuẩn bị ra ngoài xem xem.