Anh thu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Giao hết tiền trên người của các anh ra đây, nếu không sẽ phải chết”.
Anh đang thiếu tiền mua thuốc, bây giờ gặp phải cướp đường, đương nhiên phải cướp lại của bọn chúng rồi.
Đám người này là người của thế lực gần đó, họ đã cướp của mấy trăm người đi đường ở chỗ này, kiếm được rất nhiều. Họ thấy Ngô Bình đáng sợ như thế thì không dám từ chối, lập tức dắt anh vào trong rừng. Bên trong rừng có một chiếc xe ngựa, toàn bộ những thứ họ cướp được đều cất trong một cái thùng để trong xe.
Ngô Bình cho họ lấy đồ bên trong ra, chỉ tính tiền vàng thôi cũng đã có hơn ba mươi lăm nghìn, ngoài ra còn có rất nhiều trang sức và châu báu.
Anh liền cho họ đem tất cả cất vào lại trên xe ngựa, sau đó anh tự lái xe ngựa, tiếp tục lên đường.
Đám người đó thấy Ngô Bình cùng xe ngựa đã đi xa, bản thân còn bị chặt tay, chỉ biết nhìn nhau không nói gì, có một số người còn bật khóc.
Ngô Bình cột ngựa phía sau xe, đi xuyên đêm đến thành Cự Tượng, khi đến được thành Cự Tượng thì đã gần sáng. Sau đó, anh tìm một nhà khách nghỉ lại và chuyển đồ vào phòng.
Anh nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi trời sáng thì bán hết toàn bộ trang sức, châu báu, lấy về được hơn mười nghìn tiền vàng, cộng thêm số tiền trong tay, giờ anh đã có hơn bảy mươi nghìn tiền vàng.
Buổi sáng, anh chạy xe ngựa đến chợ dược liệu, bắt đầu lựa dược liệu. Dược liệu dùng cho Tôi Thể khá đắt, chưa đến một tiếng đồng hồ, anh đã tiêu gần hết hơn bảy vạn, chỉ còn mấy trăm tiền vàng.
Sau đó, anh lập tức mang theo dược liệu, quay về nhà khách, tiếp tục tu luyện Tôi Thể.
Có được dược liệu, lại có Kiếm lực thiên cương, Tôi Thể của anh tiến triển thần tốc, trời vẫn chưa sáng thì anh đã đạt được Tôi Thể tầng mười cao nhất, và cũng vừa hay dùng hết dược liệu.
Sau khi đạt Tôi Thể tầng mười, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị ức chế của bản thân được giải phóng một phần, thể chất của anh trở nên vô cùng mạnh mẽ, khí tức cửu sắc trong võ mạch cũng trở nên đậm đặc hơn và tuần hoàn trong cơ thể.
Anh ra khỏi nhà khách, chuẩn bị đi ăn chút gì đó.
Với Tôi Thể tầng mười thì anh đã không cần phải cưỡi ngựa nữa, vì anh chạy còn nhanh hơn cả ngựa. Vì vậy, sau khi ăn no, anh đã bán ngựa và xe ngựa, đi bộ về.
Đến đường lớn, anh đi như bay, một bước được mười mấy mét, trời chưa sáng thì anh đã về đến trước cửa nhà rồi.
Anh đẩy cổng ra thì chân mày hơi chau lại, vì phòng của Lâm Tiên Nhụy vẫn còn sáng đèn.
Anh đến trước cửa gõ nhẹ cửa: “Mẹ, mẹ chưa ngủ sao?”
Lâm Tiên Nhụy nghe tiếng anh thì nói: “Hàn Nhi, mẹ có tâm sự, không ngủ được”.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào, Lâm Tiên Nhụy đang ngồi trước đèn, may đệm giày cho anh. Anh hỏi: “Mẹ, mẹ có tâm sự gì?”
Lâm Tiên Nhụy thở dài, nghỉ tay và nói: “Trước đây con là võ mạch cấp hoàng, tông chủ Quỷ Quyền Tông phía tây hứa gả con gái cho con, còn gửi của hồi môn, vốn dĩ tháng sau phải thành hôn rồi, nhưng vì con bị thương nên Qủy Quyền Tông đã hủy hôn rồi”.
Ngô Bình: “Hủy rồi thì thôi, có gì đâu”.