Anh không kịp nói nhiều thêm câu nào đã lập tức chạy đến rừng rậm nguyên thủy của bộ lạc Ám Nguyệt. Hóa ra đây là bùa ngọc mà anh để lại cho Ám Nguyệt Nữ Vương lúc trước, bùa ngọc sáng lên chứng tỏ bên đó đã xảy ra chuyện.
Không lâu sau anh đã đi vào nước Kim Ưng, đi đến gần rừng rậm, anh nhìn thấy đám cháy lớn trong khu rừng, ngọn lửa hừng hực đỏ rực cháy ngút trời, nhuộm đỏ cả một vùng trời, sắp thiêu đốt đến khu vực bộ lạc Minh Nguyệt sinh sống.
Trong không trung, toàn thân một tu sĩ chìm trong ngọn lửa, hai tay múa may liên tục, từng quả cầu lửa cực lớn từ trên trời rơi xuống. Quả cầu lửa rơi xuống đất rồi nổ tung, phạm vi mười cây số xung đó đều là biển lửa.
Ngô Bình nổi giận nói: “Dừng tay!”
Nói rồi anh bay về phía người đó. Chưa kịp đến gần, xung quanh đã có hàng ngàn quan binh bao vây lấy anh.
“Anh là ai?”, một tướng quân áo giáp đỏ lớn tiếng hỏi.
Ngô Bình: “Các anh là ai?”
Tướng quân giáp đỏ nói: “Bọn tôi là tướng sĩ Long Quốc, phụng thừa lệnh của hoàng thượng đến tiêu diệt bộ lạc Ám Nguyệt ở đây”.
Ngô Bình cười nhạo: “Nơi này là nước Kim Ưng, không phải địa bàn của Long Quốc, các anh muốn thiêu là thiêu được à?”
Tướng quân giáp đỏ nhìn anh: “Nước Kim Ưng đã được sáp nhập vào Long Quốc nên nơi này là lãnh thổ của Long Quốc, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là chủ nhân của Côn Luân Kiếm Chủ, Lý Huyền Bình”.
Cái tên Lý Huyền bình đã truyền đi khắp đại lục Côn Luân, dù sao anh có một sư tôn Đạo Quân, thực lực lại cực kỳ mạnh, những người này muốn không biết đến anh cũng khó.
Tướng quân giáp đỏ ngạc nhiên nói: “Thì ra là anh Lý, rất vui được gặp”.
Ngô Bình vung tay lên tung ra một luồng kiếm quang, mấy quả cầu lửa sắp rơi xuống đất bỗng ngừng cháy, người toàn thân là lửa tức giận nói: “To gan!”
Tướng quân giáp đỏ vội bay đến chỗ người đó, nói ngắn gọn vài câu. Người đó bay đến trước mặt Ngô Bình nhìn anh nói: “Anh là Lý Huyền Bình của Côn Luân Kiếm Cung? Hừ, nghe nói anh lợi hại lắm, giờ xem ra cũng chỉ thế”.
Ngô Bình: “Rừng rậm này là địa bàn của tôi, các anh tốt nhất nên ra khỏi đây nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Nói rồi anh phóng kiếm vực ra bao phủ cả rừng rậm, ngọn lửa hừng hực đó lập tức bị dập tắt, chẳng có cả một chút khói xanh.
Cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm vực, tướng quân giáp đỏ biến sắc: “Bảo vệ đại nhân”.
Đám người bao vây lấy Ngô Bình, thế nhưng lại bị áp lực cực lớn đè nén, ai nấy cũng biến sắc, cảm thấy kinh sợ.
Người kia thu ngọn lửa quanh người lại, là một thanh niên mặc đồ quan Long Quốc, giữa mi tâm có một ấn ký ngọn lửa màu đỏ. Hắn nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Lý Huyền Bình, anh có biết hậu quả của việc đối đầu với Long Quốc không?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ biết nếu anh không nể mặt tôi nữa thì tôi sẽ chém chết các anh, sau đó ném cho thú dữ trong rừng này ăn thịt”.