Ngô Bình: “Ừm, không biết còn bao lâu nữa đại thần kiếp mới đến, nhưng đúng là vẫn cần chuẩn bị một chút”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn cần đến thế tục một chuyến để sắp xếp trước”.
Liễu Tam Tương: “Thân phận của công tử tôi đã sắp xếp xong rồi, có muốn đi xem không?”
Ngô Bình hỏi: “Thân phận gì thế?”
Liễu Tam Tương: “Một thiếu niên 17 tuổi, vẫn đang đi học”.
“Thân phận của Vương Thế An thì sao?”
Liễu Tam Tương: “Cậu ta là bạn học của công tử, nhưng kém hơn một tuổi”.
Nói rồi, ông ấy đã lấy một bức anh ra, đó là ảnh của một cậu trai có làn da rất trắng, ngũ quan chính trực. Tuy không quá đẹp trai, nhưng cũng trong hàng tốp.
“Người này tên gì?”
“Cũng là Ngô Bình”, Liễu Tam Tương cười nói: “Năm xưa, tôi tìm trong vài trăm người trùng tên thì thấy cậu ta phù hợp nhất”.
“Cụ thể sẽ thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Tam Tương: “Tôi sẽ dẫn Ngô Bình rời khỏi trường. Sau đó, Vương Thế An sẽ cướp thân phận của cậu ta, còn công tử sẽ biến thành hình dạng của cậu ta. Nhưng nếu làm thế thì tu vi của công tử sẽ mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Đương nhiên, một khi công tử bắt đầu tu luyện thì tu vi sẽ nhanh chóng khôi phục ngay”.
Ngô Bình: “Không sao, nhưng người này mình sẽ xử lý thế nào?”
Liễu Tam Tương: “Đón cậu ta đến Cửu Dương Cảnh rồi cho sống sung sướng. Thân phận của Ngô Bình này có khiếm khuyết bẩm sinh. Đến đây rồi, chẳng những cậu ta thành người khoẻ mạnh, mà còn có nhiều tiền để tiêu và sống một cuộc sống trong mơ. Với cậu ta mà nói thì đây là một chuyện tốt, chắc chắn cậu ta sẽ rất vui”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Liễu Tam Tương: “Công tử, còn một chuyện nữa. Sau khi trùng sinh, trong ba năm công tử sẽ không được gặp người bên ngoài, nhất là kết giao với người khác”.
Ngô Bình: “Thế tôi mang theo mấy thứ như đan dược được chứ?”
“Đương nhiên không được”, lúc này, Vương Thế An đã biến mất từ lâu chợt xuất hiện. Trông cậu ta có vẻ đã khôi phục tu vi, gương mặt thì đang tươi cười.
Ngô Bình: “Tiểu An, ngươi đi đâu thế hả?”
Vương Thế An: “Đi chơi ở thế tục”.
Ngô Bình: “Ban nãy ngươi bảo ta không được mang đồ của mình theo ư?”
Vương Thế An: “Sau khi trùng sinh, ký ức của ngươi sẽ mất hết, như thế mới có thể tiếp nhận được ký ức của chủ thể”.
Ngô Bình cam mày: “Còn phải đổi sang ký ức của người khác ư? Thế thì biến luôn thành người khác à?”
Vương Thế An: “Chỉ là ban đầu thôi, hơn nữa chúng ta sẽ giữ lại một chút kinh nghiệm cùng trí thông minh cho ngươi, ví dụ như công pháp, luyện đan và y thuật”.
Ngô Bình thoáng thấy do dự, giờ anh còn cách Đạo cảnh không bao xa nữa mà lại bị hoán đổi ký ức và trở thành một người bình thường, chuyện này có vẻ không hay cho lắm.
Vương Thế An nhìn anh rồi
cười nói: “Sao, định rút à?”