Ngô Bình nghe anh ta giảng giải cả buổi sáng thì đã ghi nhớ toàn bộ. Anh phát hiện Kim Cương Long Trảo Thủ của mình và Cầm Long Thủ mà phối hợp với nhau sẽ tạo ra uy lực rất mạnh.
Anh bắt đầu luyện chiêu thức thứ nhất, chỉ mất hơn một tiếng là học xong, điều này khiến Chu Truyền Anh kinh ngạc mãi không thôi. Ban đầu, anh ta học chiêu thức này mất hơn tháng trời, nhưng Ngô Bình chỉ mất hơn một tiếng.
Buổi trưa, anh bảo mọi người ở lại khách sạn rồi gọi Hồng Lăng đến vịnh Bạch Long để Tiểu Thần hấp thụ linh khí.
Trong lúc đó, anh tranh thủ mua một ít cổ phiều bằng điện thoại.
Chờ Tiểu Thần hấp thu no linh khí, anh tiếp tục chữa trị cho Trần Lăng Sương. Hôm qua, Trần Lăng Sương đã hồi phục một vài chức năng nhỏ rồi, hiệu quả hôm nay còn tốt hơn, cô ấy không chỉ tỉnh táo lạ, mà còn còn cử động được ngón chân.
Sau khi thu kim lại, Ngô Bình đã dùng năng lực nhìn xuyên thấu quá mức nên phải ngồi tại chỗ mất nửa tiếng rồi mới mở mắt ra.
Trần Lăng Sương nói: “Bác sĩ Ngô, anh vất vả rồi”.
Hôm nay, Vệ Thanh Ảnh không đến, mà chỉ có một cô điều dương thôi.
Ngô Bình nói: “Cô Trần đừng khách sáo, tối tôi sẽ lại đến”.
Trần Lăng Sương: “Bác sĩ Ngô, tôi thấy hình như anh mệt lắm thì phải, tôi áy náy quá!”
Cô ấy nói với điều dưỡng: “Chị Vương, chị lấy chiếc hộp bằng gỗ đỏ ra đây”.
Cô điều dưỡng lấy chiếc hộp ra, Trần Lăng Sương cẩm để lên gối, sau đó mở hộp, có một con cóc ngọc ba chân ở bên trong.
Nhìn thấy con cóc ngọc, Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, đó là cóc ngọc ba chân!
Đây là một loại dược liệu vô cùng quý giá, còn đắt hơn cả sâm vua, sao cô ấy có được chứ?
Trần Lăng Sương mỉm cười nói: “Bác sĩ Ngô, nhìn vẻ mặt của anh thế kia, chắc anh biết thứ này đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là cóc ngọc ba chân, một vị thuốc rất hiếm. Cô Trần, sao cô có nó vậy?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Bố tôi cho đấy, ông bảo đây là bảo bối, nhưng không nói cho tôi biết cách dùng”.
Ngô Bình: “Đúng là bảo bối đấy. Nó là thuốc dẫn để luyện đan, người bình thường không biết cách dùng đâu”.
Trần Lăng Sương cúi đầu nói: “Ngày xưa, vì giữ thứ này mà bố tôi bị người ta đánh chết, giờ nghĩ lại tôi thấy không đáng”.
Cô ấy đưa cái hộp cho Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, tôi tặng anh”.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi vội nói: “Không, thứ này quý quá, tôi không nhận được”.
Trần Lăng Sương thờ ơ nói: “Bác sĩ Ngô có ơn với tôi, hơn nữa tôi giữ thứ này cũng vô dụng, chi bằng tặng cho người cần thì hay hơn”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh đã nhận tiền chữa bệnh rồi, giờ lại lấy thêm thứ này nữa thì hơi quá.
Anh suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua con cóc ngọc ba chân này với giá 50 triệu, chiều tôi sẽ mang chi phiếu tới cho cô”.
Trần Lăng Sương vội xua tay nói: “Bác sĩ Ngô, anh đừng làm vậy, tôi thật lòng muốn tặng con cóc ngọc này cho anh mà”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi biết cô cảm kích tôi, nhưng thứ này quá quý, tôi không thể nhận không được. Thật ra, 50 triệu vẫn là tôi được hời đấy”.
Trần Lăng Sương thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành gật đầu nói: “Bác sĩ Ngô, anh đún là chính nhân quân tử, tôi vô cùng bội phục”.