Chu Chân Nhi: “Anh Bình, Thần Lực Kinh của nhà họ Chu chúng em có uy lực bất phàm, tư chất của anh tốt đến thế, nhất định có thể tu luyện thành công”.
Lâm Tích Quân nói: “Tu luyện Thiên Huyết kinh của nhà họ Lâm tôi vẫn hay hơn, cao cấp hơn cả thần lực kinh”.
Chu Chân Nhi giận dữ nói: “Lâm Tích Quân, cô cứ phải giành với tôi sao?”
Lâm Tích Quân lạnh lùng đáp: “Đàn ông ưu tú thì có ai lại không cần? Chu Chân Nhi, cô muốn ăn một mình thì tham lam quá đấy”.
Ngô Bình đau đầu, có điều anh lại khá hứng thú với thần lực kinh và thiên huyết kinh này, anh hỏi: “Tôi nhớ các cô nói trước giờ có rất ít người có thể luyện thành công thiên huyết kinh đúng không?”
Lâm Tích Quân: “Tư chất của anh Bình tốt vậy, nhất định sẽ thành công”.
Chính vào lúc đó, bùa ngọc trên người Lâm Tích Quân bỗng sáng lên, cô ta cầm ngọc phù lên, bên trong có giọng nói lo lắng và vô số tiếng hét thảm thiết truyền ra.
“Tích Quân, tuyệt đối đừng quay về, có kẻ địch mạnh tấn công đại trận hộ tông của nhà họ Lâm”. Đối phương chỉ kịp nói được câu đó thì đã phải tiếp tục chiến đấu.
Lâm Tích Quân sốt ruột: “Bố, chuyện gì thế? Bố…”
Ngô Bình chau mày, nói: “Cô Lâm, nhà cô gặp chuyên, về xem thử đi”.
Lâm Tích Quân lo lắng đến phát khóc, nói: “Anh Lý, thực lực của anh mạnh đến thế, xin anh hãy giúp nhà họ Lâm đi”.
Hai người họ không qua lại nhiều nhưng cũng có thể xem là bạn, Ngô Bình thở dài, nói: “Dẫn đường đi”.
Tiếp ngay đó, một luồng kiếm quang cuốn lấy Lâm Tích Quân, bay về phía phủ nhà họ Lâm. Hai người họ rời đi thì Chu Chân Nhi đã ngây ra một lúc rồi nói: “Chắc đến tám chín phần nhà họ Lâm bị tấn công là vì có người nhằm vào Thiên Huyết kinh. Không được, mình phải lập tức về nhà họ Chu ngay”.
Độn pháp của Ngô Bình cực nhanh, chớp mắt đã đến bầu trời trên nhà họ Lâm. Anh nhìn thấy hàng trăm tu sĩ đang chém giết ở nhà họ Lâm, khắp nơi trên mặt đất đều là xác chết.
Phải biết rằng, những người sống trong phủ họ Lâm đều là tinh anh của nhà họ Lâm nên đương nhiên, sau khi trận đồ sát này kết thúc, nhà họ Lâm sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Lâm Tích Quân hét lên: “Đám chó nhà các người!”. Cô ta vừa nói vừa xông về phía một người trong số đó.
Thực lực của những kẻ xâm lược rất cao cường, một người trong số đó vung tay, một luồng đao quang liền chém về phía Lâm Tích Quân. Lâm Tích Quân không chống đỡ nổi, lúc sắp sửa bị giết thì Ngô Bình bỗng xuất hiện, vung tay một cái, đao quang đó liền tan biến ngay.
“Ti Lăng Lăng”.
Anh phóng ra hóa thân kiếm đạo, luồng kiếm quang phóng ra, những kẻ xâm lược ở nơi mà nó đi qua đều lần lượt đứt tay, đứt chân, đứt đầu, không có ai là ngoại lệ.
Trong đó có hai cao thủ cấp Thiên Tiên cũng chỉ có thể đỡ được một đòn, sau đó thì bị chém đứt tay chân. Hai người đó kinh ngạc, đồng thanh hét lên: “Có cao thủ, mau chạy thôi”.
Cả đám người chỉ còn lại hơn mười người sống sót bỗng tháo chạy ra ngoài.
Lâm Tích Quân ngây người ra, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hóa thân kiếm đạo của Ngô Bình, khí tức như rồng, sát khí ngút trời, nhiều cao thủ như vậy mà lại không ai là đối thủ của anh.
Mạnh quá đi!
Cô ta thốt lên.
Lúc này, phủ họ Lâm có mấy người phóng ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, hắn ta nhìn thấy Ngô Bình và Lâm Tích Quân thì kinh ngạc, nói: “Tích Quân, vị công tử này là ai? Thực lực mạnh thật đấy”.
Lâm Tích Quân vội đáp: “Bố, đây là Tông chủ Lý - Lý Huyền Bình, anh Lý, đây là bố tôi, Lâm Ngọc Đường”.