Lúc này, có người đá vào sau chân cậu khiến cậu quỳ xuống, nhưng chân Ngô Bình lại không hề di chuyển. Đồng thời cậu nhẹ nhàng vùng vẫy, dây thừng trói trên tay đã đứt ra, sau đó lấy túi trùm đầu ra.
Lúc này, cậu đang ở trong một nhà kho, đầy người đứng xung quanh. Nhìn thấy cậu tháo được dây trói, những người này có chút kinh ngạc. Một người đàn ông mập mạp trong đó chửi mắng: “Các anh làm thế nào vậy, trói người mà cũng không biết, đúng là đồ bỏ đi!”
Ngô Bình quan sát đám người này, bình tĩnh hỏi: “Các anh bắt tôi làm gì?”
Người đàn ông mập mập hừ mạnh nói: “Nhóc con, biết tại sao đưa mày đến không?”
“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi, vẻ mặt không sợ hãi.
Người đàn ông mập trông có vẻ không vui, nói: “Sau này mày cách xa Hàn Băng Nghiên ra, nếu mày còn dám lại gần cô ấy, cái mạng rách này không còn đâu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào đám vô dụng các anh sao?”
Người đàn ông mập tức giận, vung tay: “Đánh tàn phế nó đi!”
Mọi người xung quanh cầm gậy sắt và đao xông lên đánh Ngô Bình, muốn đánh chết Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ tránh một bước, một tay cướp lấy gậy sắt vào tay, trở tay tấn công, đánh bay đao chém đến, sau đó vung mạnh gậy sắt, đánh bay hai người này.
Hai đòn tấn công rất nặng, hai tên đàn em bị đập nát cả vai, đồng loạt ngất xỉu.
Tên mập kinh ngạc, nhìn Ngô Bình đánh giá, lập tức lên tiếng: “Anh Ba, lên đi!”
Một người đàn ông cao lớn để râu bước ra, hơn ba mươi tuổi, cao chừng một mét chín, khí thế hung tàn. Anh ta sờ tóc, nói: “Các người đúng là đám vô tích sự”.
Nói rồi, anh ta đột nhiên chạy ra, lao về phía Ngô Bình, khi cách Ngô Bình chừng bảy tám mét, đột nhiên nhảy lên, một chân đá vào tim của Ngô Bình.
Chiêu thức này của anh ta đối với người bình thường quả thực rất kinh sợ, hơn nữa còn rất khó tránh né.
Nhưng Ngô Bình nào phải người thường, động tác của đối phương trong mắt cậu thì đầy rẫy sơ hở, cậu khẽ lùi lại, sau đó đá một cước.
“Bịch!”
Người đàn ông trong không trung đã bị Ngô Bình đá bay giống như con heo bị trùm bao tải, bị bay ra xa, rơi vào đống phế liệu, sau đó hoàn toàn không còn tiếng động gì, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Tất cả mọi người đều sững sờ, anh Ba là người mạnh nhất trong đám bọn họ đấy, mà ngay cả anh ta cũng không phải đối thủ, vậy người khác cũng đừng nhắc đến nữa!
“Không được nhúc nhích!”
Thế nhưng, tên béo kia lấy ra một khẩu súng, hướng nòng súng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình liếc nhìn khẩu súng, thản nhiên nói: “Vô dụng thôi, nó nằm trong tay anh thì cũng chẳng bằng cây đốt lửa nữa”.
Nói xong, cậu bỗng nhiên biến mất, mọi người đều đang kinh ngạc thì Ngô Bình đã xuất hiện sau lưng tên mập, sau đó một tay nắm lấy sau gáy anh ta.
Bị Ngô Bình nắm lấy, tên mập không còn sức lực, cả người đau đớn, súng cũng bị rơi dưới đất, sắc mặt anh ta tái nhợt, run rẩy nói: “Anh bạn à, có gì cứ từ từ nói!”