Ngô Bình: “Vậy ư, thế thì con phải gặp hắn mới được”.
Trương Cổ Nguyệt: “Ngô Bình, ta biết con từ vũ trụ cao cấp hơn về nên thực lực đã tăng nhiều. Nhưng ta phải nói cho con biết là Triều Thiên Liệt cũng là một vũ trụ tầng thứ mười Đạo cảnh trở về như con! Theo hắn nói thì hắn đã trở thành đệ tử của một môn phái lớn nào đó.
Ngô Bình cười mỉa: “Dù hắn có là chưởng môn thì con cũng có thể tát chết bằng một phát”.
Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Thế thì tốt, nếu con muốn gặp hắn thì để ta dẫn đường cho”.
Lúc này, Triều Thiên Liệt đang ở trong nhà mình. Hắn là một người rất thích khoe khoang nên dạo này toàn ở nhà, hàng xóm cùng bạn bè người thân ngày nào cũng tới chơi, ai cũng tung hô hắn lên tận mây, là thiên hạ vô địch.
Đương nhiên, đúng là hắn rất mạnh, dẫu sao cũng là người từng đến vũ trụ tầng thứ mười Đạo cảnh, hơn nữa còn tu luyện vài năm ở đó và trở thành đệ tử trung cấp của một môn phái lớn. Riêng điểm này thôi, hắn cũng có thể ngẩng cao đầu ở vũ trụ Minh Cổ rồi.
Hiện giờ, Thượng Quan Băng Lan đang ở nhà họ Triều. Các nha hoàn đang trang điểm và làm tóc cho cô ta, vì lát nữa Triều Thiên Liệt sẽ dẫn cô ta đi chào người thân cùng bạn bè, đảm bảo hôm nay sẽ bận nguyên ngày.
Thượng Quan Băng Lan thấy việc này không cần thiết, nhưng chỉ cần Triều Thiên Liệt vui thì cô ta sẽ phối hợp cùng. Dẫu sao hắn cũng là người đàn ông mạnh ấy ở vũ trụ này, cũng chỉ có người đàn ông như vậy thì mới xưng với cô ta.
Trang điểm xong, Thượng Quan Băng Lan đã đi gặp Triều Thiên Liệt. Cô ta vừa bước vào thì đã có một bóng người đáp xuống, làm sân của nhà họ Triều lõm xuống thành một cái hố lớn. Người đàn ông như ma thần này bước từ trong cái hố ra, Thượng Quan Băng Lan nhìn kỹ thì thấy là Ngô Bình - người từng được Trương Cổ Nguyệt đánh giá rất cao! Nhưng anh đã đi rồi mà, sao giờ lại quay về?
“Ai?”, một tiếng gầm giận dữ vang lên, Triều Thiên Liệt lao từ trong nhà ra rồi tức tối nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình thờ ơ quan sát Triều Thiên Liệt thì thấy người này cao lớn, nhưng mi tâm chứa đầy ngạo khí, đôi mắt như mọc trên đỉnh đầu và đang hung hăng nhìn mình.
Anh hỏi: “Nghe nói anh định bắt thê thiếp của tôi làm nha hoàn cho mình hả?”
Triều Thiên Liệt nghe thấy vậy thì cười khẩy: “Tôi nhớ rồi, anh là Ngô Bình. Ngày xưa, Trương Cổ Nguyệt muốn gả Băng Lan cho anh, ha ha, nhưng anh thấy mình có xứng với cô ấy không?”
Ngô Bình: “Thế nên anh làm vậy để trả thù à?”
Triều Thiên Liệt: “Đúng, trong mắt tôi thì anh chỉ như con kiến thôi, tôi muốn làm gì cũng được”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi có thể cho anh một cơ hội sống, đó là hãy cắt lưỡi của mình, sau đó tặng quà xin lỗi những người phụ nữ của tôi, làm vậy thì sẽ được miễn tội chết”.
Triều Thiên Liệt sững người rồi bật cười ha hả: “Bảo tôi tự cắt lưỡi mình rồi tặng quà xin lỗi ư? Anh tưởng mình là ai hả?”
Uỳnh!
Ngô Bình tiến lên một bước, khí tức quanh người bùng nổ, Triều
Thiên Liệt như bị một luồng uy áp khổng lồ chèn ép, toàn thân hắn run lên, gương mặt thì tái nhợt.