Trong cung điện, một quả cầu lỏng màu vàng lam đang quay cuồng bên trong một cái ngọc đỉnh. Bên trong ngọc đỉnh lại hình thành một màng ánh sáng, vây nó ở bên trong đó.
Mèo đen: “Chủ nhân, đây là Cấm Kỵ Ký Sinh! Chỉ là không nhìn ra nó có năng lực gì”.
Ngô Bình đi đến trước ngọc đỉnh, duỗi tay chạm vào, ánh sáng bên ngoài ngọc đỉnh lập tức mờ dần. Trong nhất thời lúc màng quang biến mất, cục dịch kia lại đột nhiên bay lên, trong nháy mắt đã bao lấy Ngô Bình, sau đó từ từ thẩm thấu vào da cậu.
Thứ này vô cùng mạnh mẽ, vừa tiến đến đã muốn chiếm lấy thân thể Ngô Bình, một luồng ý chí mạnh mẽ tìm thấy Cấm Thần của cậu, lập tức cắn nuốt nó! Lại một luống sức mạnh khác, đi vào Thánh Mạch của cậu, muốn chiếm cứ nơi này. Trong Thánh Mạch, Cửu Liên Đài phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, luồng sức mạnh này tức khắc đã sợ đến không dám nhúc nhích, co rúm lại thành một cục.
Ngô Bình hơi hơi mỉm cười, Cấm Thần thứ nhất của cậu mở mắt ra, muốn cắn nuốt Cấm Kỵ Ký Sinh, nhưng lại bị cậu cản lại. Có Cửu Liên Đài trấn áp, Cấm Kỵ Ký Sinh này chắc chắn không dám làm liều, ngược lại sẽ ngoan ngoãn phối hợp với cậu, dẫu sau một người vinh thì hai người cũng vinh, Ngô Bình mạnh lên cũng sẽ có trợ giúp cho nó vào sau này.
Quả nhiên, giây tiếp theo, những sức mạnh đó lập tức thẩm thấu đến mỗi tế bào của Ngô Bình, mỗi một kinh mạch và huyệt đạo bên trong cơ thể, lập tức khiến cho thể chất của cậu, Cấm Thần, cao lên một bậc, đạt tới độ cao chưa từng có! Cậu cảm giác, thực lực thật sự của bản thân đã đạt đến Thánh Nhân Cảnh, thậm chí là còn mạnh hơn!
Sau nửa canh giờ, quá trình này mới kết thúc.
Thần Nguyệt: “Em trai, đi nhìn xung quanh xem, hẳn là có đồ vật mà Thánh Hoàng đã để lại”.
Ngô Bình tìm kiếm một lát, phát hiện bên trong có một chiếc gương cổ, lớn cỡ bàn tay, khi chiếu về phía trước thì có một chùm sáng đỏ bay ra. Cậu phát hiện, ánh sáng đỏ này có thể khiến cho kẻ địch suy yếu, hơn nữa khi khởi động cũng không cần đến năng lượng của cậu, chắc chắn là một món chí bảo!
Nhìn kỹ hơn, mặt sau của chiếc gương, có khắc ba chữ cổ Gương U Hoàng!
“Hóa ra là U Hoàng!”
Thần Nguyệt: “Lúc trước, những người đến từ Thánh Cổ Đại Lục, tất nhiên là có một nhóm Tuyệt Thế Thiên Kiêu, bọn họ chứng đạo ở Tiên Giới, trở thành Thánh Hoàng. Chỉ là không biết tại sao, bọn họ lại không trở về”.
Ngô Bình gật đầu: “Đáng lẽ nên là như vậy. Toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục mới có được hai vị Thánh Hoàng, nhưng ở Tiên Giới lại có đến ba vị!”
Mèo đem: “”Hiển nhiên là ở Tiên Giới dễ dàng xuất hiện Thánh Hoành. Bây giờ hẳn là cũng có Thánh Hoàng tồn tại, chỉ là chúng ta không biết mà thôi”.
Ngô Bình hỏi mèo đen: “Nếu mày trở thành Cấm Kỵ Tối Cao, thực lực có thể ngang bằng với Thánh Hoàng không?”
Mèo đen suy nghĩ, nói: “Có lẽ là có. Chỉ là về Thánh Hoàng, tôi chưa thể hiểu hết được, không biết nên phán đoán thế nào”.
Bây giờ Ngô Bình đã đi qua nhiều nơi, thấy thời gian đã không còn sớm, hai người một mèo lập tức trở về Thái Hoàng Giáo. Cậu biết rõ, tiên triều Huyền U không có khả năng từ bỏ dễ dàng như vậy, cậu vẫn phải ở đây tọa trấn một thời gian.
Lúc này ở Thái Hoàng Giáo còn chìm đắm trong vui sướng của sự thắng lợi, từng nhà một đều sáng trưng đèn đuốc, đốt pháo hoa. Nhưng mà, lúc này cũng có mấy vạn tu sĩ Huyền U tiên triều từng giờ từng khắc chuẩn bị phản công, bọn họ nên là người tỉnh táo nhất.
Ngô Bình đi đến trước mặt mấy vạn tu sĩ, lúc này cậu mượn sức của Cấm Kỵ Ký Sinh, một mình mạnh mẽ không thua kém Thánh Nhân, hơn nữa, có thể mượn sức mạnh của Cấm Kỵ Ký Sinh, trực tiếp giác ngộ tu sĩ, tổ chức đội quân Cấm Kỵ!
Giáo Chủ Thái Hoàng cũng ở đây, Ngô Bình nói thẳng: “Giáo chủ, con muốn 300 nghìn tu sĩ tu vi từ Bí Anh Cảnh đổ lên, xây dựng một đội hình thứ hai!”
Hai mắt Giáo Chủ Thái Hoàng sáng lên: “Không thành vấn đề! Thắng lợi hôm nay đã khiến cho Thái Hoàng Giáo của chúng ta trở nên nổi tiếng. Vừa rồi, tất cả cả tông môn thực lực hùng mạnh đã đến tìm ta, bọn họ đồng ý xuất nhân lực!”
Ngô Bình: “Được! Tu vi càng cao càng tốt, người càng nhiều thì càng tốt! Huyền U tiên triều nhất định sẽ không từ bỏ, sắp tới nhất định sẽ còn ra tay nữa. Đến lúc đó, chúng ta đánh bọn chúng thật tàn nhẫn, đánh bại bọn họ hoàn toàn!”
Giáo Chủ Thái Hoàng cười nói: “Ngô Bình, cho ta thời gian một ngày. Ngày mai trước lúc giữa trưa, ta nhất định tìm đủ người!”
Đêm đó, Thái Hoàng Giáo tổ chức họp khẩn cấp, tất cả tông môn hạng ba đổ lên, thế gia gia tộc đều lần lượt đến, ai có tiền ra tiền, ai có người ra người!
Thứ hai, mặt trời vừa lên, trong giáo trường mới xây đã đứng 420 nghìn tu sĩ! Trong số những tu sĩ này, có 120 nghìn người là tu sĩ Thần Thông Cảnh, hơn ba ngàn tu sĩ đã nửa bước vào Đạo Cảnh, 280 tu sĩ Đạo Cảnh, còn lại đều là tu sĩ hậu kỳ Bí cảnh!