"Cậu, lại đây".
Một nam đệ tử của Thiên Đạo Môn ngoắc tay với anh.
Ngô Bình: "Anh gọi tôi à?"
Đệ tử kia trợn mắt lên: "Đúng thế, gọi cậu đấy, mau lăn qua đây!"
Ngô Bình cười khẩy, bước một bước, điện quang loé sáng, anh đã tới trước mặt người kia. Người này hoảng hốt, bất giác lùi về sau.
Ngô Bình: "Anh gọi tôi à?"
Nam đệ tử kia nuốt nước bọt, nói: "Đúng, gọi cậu đấy. Có biết vị đứng bên cạnh tôi là ai không?"
Hắn chỉ vào một chàng trai mặc đồ vàng đứng bên cạnh, lớn giọng hỏi.
Bụp!
Ngô Bình đấm một cú vào mặt hắn, máu tuôn ròng ròng, nắm đấm của Ngô Bình lún vào mặt đối phương, mắt trái của hắn bị đấm nát, một nửa con mắt phải thì lòi ra ngoài, răng rụng hết, trông rất ghê rợn.
Nhưng hắn có tu vi Địa Tiên Bất Tử, nắm đấm này không đấm chết hắn, chỉ khiến hắn ngất đi, đổ ầm xuống đất.
Ngô Bình lau nắm tay: "Mọi người đều là đồng môn nên tôi không đánh chết anh".
Những người còn lại đều hít vào một hơi khí lạnh, người này mạnh quá!
Ngô Bình nhìn chàng trai áo vàng, cười hỏi: "Anh là ai?"
Chàng trai áo vàng vốn định kiêu căng ra vẻ, nhưng lúc nhìn thấy Ngô Bình một quyền đấm ngất bạn đồng hành có cảnh giới không thua gì mình thì lập tức nhún nhường, cười nịnh: "Sư huynh, tôi là tu sĩ ở Doanh Châu, tên Hoàng Nhiên ạ!"
Ngô Bình ừ một tiếng: "Thì ra là người của Doanh Châu. Tôi nghe nói Doanh Châu mấy người là thế lực mạnh nhất ở khu vực đó, nói là có hàng triệu đệ tử đúng không?"
Hoàng Nhiên vội đáp: "Sư huynh, đúng là Doanh Châu mạnh nhất ở khu vực đó, so với Thiên Tinh Môn và nước Oa, Doanh Châu được Doanh Hoàng trị vì. Doanh Hoàng thành lập các loại học viện tiên đạo, khiến bách tính đều có cơ hội vào viện tu luyện".
Ngô Bình thấy khá bất ngờ: "Ồ, thế chẳng phải cũng tương đương như thi cử sao?"
Hoàng Nhiên: “Đúng vậy. Nên những người có tố chất tốt đều sẽ có tương lai khá tươi sáng”.
Ngô Bình: "Vừa hay, anh nói cho tôi nghe xem học viện của Doanh Châu phân bố như thế nào đi".
Hoàng Nhiên này ngoan ngoãn trả lời, anh ta nói học viện tiên đạo ở Doanh Châu chia làm bốn cấp: học viện cấp huyện, học viện cấp phủ, học viện trung tâm và học viện hoàng gia.
Tu sĩ ở học viện cấp huyện sẽ có thể tham gia thi vào học viện cấp phủ, thi đỗ thì được vào học viện cấp phủ; tương tự như vậy tu sĩ ở học viện cấp phủ có thể tham gia thi cử để vào học viện trung tâm, thi đỗ thì sẽ trở thành tu sĩ của học viện trung tâm. Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng của tất cả các tu sĩ là vào học viện hoàng gia. Tài nguyên ở học viện hoàng gia là nhiều nhất, truyền thừa thì càng là đỉnh của đỉnh.
Hỏi vài câu, Ngô Bình phất tay cho bọn họ đi, đám người này như trút được gánh nặng, vội vã đi ngay.
Anh thử độn hành trong Thiên Vực nhưng phát hiện không thể kích hoạt pháp lực được. Nhưng cũng không sao, thể chất của anh mạnh mẽ, sức lực dẻo dai, khẽ nhún người một cái đã bay cao đến vài trăm mét, sau đó trượt trên không vài nghìn mét, tốc độ không hề chậm hơn tốc độ phi độn.
Mấy người Hoàng Nhiên vừa chạy tới đã thấy một bóng người bay lên trời như hoả tiễn.