Không lâu sau, Ngô Bình đã tiêu hoá được non nửa Thiên Ma.
Hôm nay, Nguyệt Thanh Ảnh đến tìm anh và nói Ma Môn đã đưa ra một điều kiện rất hậu hĩnh, họ cùng rất nhiều tiền để mua lại Thiên Ma Cốc của Nguyệt Thị.
Nhưng việc Nguyệt Thị bán Thiên Ma Cốc đi đã khiến các thế lực khác bất mãn, giờ nhiều thế lực lớn đã tụ tập ở Nguyệt Thị để hỏi tội.
Ngô Bình nghe xong thì không khỏi cười khẩy: “Đám này hay thật, có gì mà hỏi tội mình cơ chứ? Lúc Ma Môn tấn công thì họ lặn mất tăm còn gì”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Họ đều có mưu đồ riêng, tầm nhìn thì hạn hẹp, nói chung toàn lũ vô liêm sỉ”.
Ngô Bình: “Họ vẫn đang ở Nguyệt Thị à?”
Nguyệt Thanh Ảnh thở dài: “Bố em đang đối phó với họ”.
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng động lớn ở Nguyệt Thị, Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì kinh ngạc nói: “Có chuyện rồi”.
Ngô Bình vộ vàng đến Nguyệt Thị với cô ấy thì thấy có một đám người đang phùng mồm trợn mắt lên tranh cãi và chất vấn Nguyệt Đông Thăng. Ông ấy giận tím mặt và chuẩn bị bùng nổ. Một cái bàn đã bị ông ấy đập nát, nóc ra cũng bị thủng một lỗ. Xem ra, ông ấy đang rất giận dữ.
“Nguyệt Thị các người chỉ biết tư lợi cá nhân, các người đã bán đứng Thần Châu”.
“Đúng thế! Ma Môn có được Thiên Ma Cốc rồi thì nhất định thực lực sẽ tăng mạnh, khi ấy chúng tôi đều sẽ trở thành mục tiêu tấn công của họ. Nguyệt Đông Thăng, ông có chịu trách nhiệm được không?”
“Nguyệt Đông Thăng, ông mau đòi Thiên Ma Cốc về ngay, không thì sẽ là đối đầu với chúng tôi cùng Thần Châu”.
Bụp!
Nguyệt Đông Thăng lạnh giọng nói: “Ngậm hết miệng lại! Giờ các người còn dám lớn tiếng đe doạ Nguyệt Thị à? Lúc Ma Môn tấn công, các người đã làm gì? Tại sao không cử người đến ứng cứu để cùng Nguyệt Thị tiêu diệt Ma Môn? Đúng là lũ mặt dày!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, giờ các người vênh váo với ai? Tại sao không trực tiếp đòi lại Thiên Ma Cốc từ tay Ma Môn ấy”.
Một ông lão lập tức chĩa mũi dùi về phía Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiện nhân, chưa đến lượt cô lên tiếng ở đây!”
Ông ta chính là Quan Thái Nhất - gia chủ của nhà họ Quan, một trong các thế lực lớn ở Thần Châu.
Chát!
Ngô Bình tát cho ông ta một cái, làm mặt ông ta sưng phù, ông ta gào lên: “Chán sống rồi hả!”
Ông ta giơ tay lên định đánh Ngô Bình bằng một sát phù.
Phụt!
Nhưng Ngô Bình đã bồi thêm vào mặt ông ta một cú đấm, làm mặt ông ta lõm xuống, Quan Thái Nhất kêu gào đau đớn suýt nữa ngất xỉu.
Phải biết rằng người này là cường giả tầng thứ tư Đạo cảnh, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Ngô Bình.
Ngô Bình xách cổ ông ta lên rồi lạnh giọng nói: “Ông gọi ai là tiện nhân, cả nhà ông mới là tiện nhân ấy!”
Nói rồi, anh làm thêm vài cú
đấm nữa, đánh cho Quan Thái Nhất biến dạng.