Liễu Tam Tương nhíu mày: “Cậu, giúp tôi?”
Ngô Bình: “Không sai, trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể giải quyết rắc rối của ông, giúp ông rời khỏi nơi quỷ quái này, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa”.
Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó lạnh nhạt nói: “Mời ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống đối diện, nói: “Tại hạ họ Lý, tên Lý Huyền Bình. Nếu ông nghi ngờ lời của tôi thì có thể dùng Nhân Thư kiểm tra xem”.
Liễu Tam Tương: “Sao cậu biết tôi là Liễu Tam Tương, ai nói cho cậu?”
Ngô Bình: “Ai nói cho tôi không quan trọng, ông chỉ cần biết tôi là người duy nhất có thể giúp ông”.
Liễu Tam Tương cười lạnh: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu?”
Ngô Bình: “Là thật hay giả, nhìn là biết”.
Liễu Tam Tương im lặng mấy giây rồi nói: “Được, các người ở đây đợi tôi”.
Nói xong ông ta quay người rời đi, đối phương vừa ra khỏi cửa, Ngô Bình đã kéo theo Vương Thế An, đồng thời sử dụng Độn Phù.
Độn quang lóe sáng, trong phòng khách bỗng đầy sương mù.
Sau đó, hai người đã được độn quang đưa đến cách đó mấy trăm dặm, không còn ở Bạch Mã Thành.
Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương này, lại thật sự động tay giết người”.
Vẻ mặt Ngô Bình khó coi, nói: “Lúc ông ta đi, trong lòng ta cũng có dự cảm xấu, cũng may có độn phù, nếu không đã chết ở đó rồi”.
Vương Thế An cười nói: “Chẳng phải chưa chết đây sao? Ta gọi ngươi đi cùng, quả nhiên đúng đắn”.
Ngô Bình phát hiện đây là một vùng hoang dã, lập tức tìm một tảng đá ngồi xuống, nói: “Ngươi đoán xem, Liễu Tam Tương sẽ đi xem Nhân Thư không?”
Vương Thế An: “Lời của ngươi, ông ta vẫn có chút nghi ngờ, chắc chắn phải đi xem. Chỉ cần ông ta xem thì sẽ đến tìm chúng ta”.
Ngô Bình: “Chuyện của tương lai, ai có thể biết được”.
Lúc này, Liễu Tam Tương kia phát hiện Ngô Bình và Vương Thế An bỏ trốn, vốn ông ta muốn đuổi theo, nhưng trong lòng bỗng khựng lại, sợ bên ngoài có phục kích, vì vậy quay về phòng sách, mở Nhân Thư.
Nhân Thư là một cuốn sách lớn bọc da vàng, ông ta đọc một câu chú, hai tay phát sáng, chầm chầm mở sách ra, dùng một cây bút viết ra cái tên “Lý Huyền Bình”.
Tên vừa viết xong, bên trên lập tức xuất hiện vô số bóng người, nháy mắt lên hàng tỉ người, những người này đều là cùng một người.
Thế nhưng, Liễu Tam Tương chỉ liếc nhìn đã tìm được Ngô Bình, dùng tay vỗ, hình ảnh lập thể của Ngô Bình đã xuất hiện trên trang sách.
Ông ta lại niệm một đoạn chú, trên sách đã xuất hiện vô số quag ảnh, cực kỳ nhanh, giống như hình ảnh bình thường được tăng tốc độ lên gắp nghìn vạn lần, người bình thường căn bản không thể xem rõ nội dung.
Nội dung này kéo dài chỉ mười giây ngắn ngủi, Liễu Tam Tương nhìn mà biến sắc, ông ta run rẩy, môi khẽ run, lầm bầm nói: “Thì ra là cậu ta, đúng thực là cậu ta! Sao có thể!”