Ngô Bình mở cửa xe rồi bước xuống.
Trông thấy anh, người tài xế hôm qua lập tức hô lên: “Đại ca, là nó đánh anh Lang”.
Chu Hồng Quang nhảy xuống xe, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình, thấy anh lái xe cảnh sát, gã hơi cau mày: “Mày là cớm à?”
Ngô Bình tươi cười nói: “Không, cho nên các người không phải sợ, cứ ra tay đi”.
Chu Hồng Quang lạnh mặt nói: “Không phải cớm mà mày dám động vào người của tao?”
Bụp!
Chu Hồng Quang vừa nói dứt câu thì mắt đã hoa lên, còn người thì bay xa hơn chục mét rồi đập mạnh mặt xuống đất, mũi chảy máu ròng ròng.
Đám đàn em của gã nghệt mặt ra, một tên phản ứng lại nhanh, rút ngay khẩu sung ở eo ra.
Vèo
Nhưng tay hắn vừa chạm vào eo thì Ngô Bình đã bắn một chỉ phong tới, xuyên qua cổ tay hắn. Tên đó ôm tay hét lớn, sau đó bị Ngô Bình đá bay.
Những người khác đều sợ hết hồn, kiểu đá bay người này là võ công gì vậy?
Ngô Bình túm tóc tên tài xế hôm qua, sau đó kéo anh ta tới trước mặt Chu Hồng Quang rồi nói: “Hôm qua anh ngông như vậy là nhờ ông ta hả?”
Người tài xế run như cầy sấy đáp: “Vâng…”
Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy lọ thuốc ra chấm một chút vào đầu mũi Chu Hồng Quang, sau đó anh lẩm bẩm thần chú rồi ra lệnh: “Chuyển hết tiền của ông vài số tài khoản này, xong xuôi thì hãy lên tỉnh đầu thú, khai báo hết mọi tội lỗi của mình, cả những ai đã bao che cho ông nữa”.
Chu Hồng Quang đã bị thương nặng, nhưng vẫn rất nghe lời: “Vâng”.
Ngô Bình rất hài lòng, anh bảo Chu Hồng Quang đưa xe cảnh sát về đồn trả, sau đó ngồi lên chiếc Land Rover của gã, chiếc xe này có giá hơn ba triệu, động cơ 5.0, xe nặng nhưng tăng tốc lên 100 km/h chỉ mất năm giây, động lực rất mạnh.
Ngô Bình nhấn ga rồi phóng vụt đi.