Ngô Bình: “Không phải ạ”.
Tả Thiên Thu gật đầu: “Thảo nào nó chưa thể lấy được công pháp, hóa ra là không nói thật”.
Ngô Bình: “Sư tôn, người không đột phá ngay sao?”
Tả Thiên Thu: “Trước khi đột phá thì phải chuẩn bị vài thứ trước”.
Nói rồi ông ta bảo Ngô Bình về trước, những chuyện khác cứ để ông ta sắp xếp.
Về đến ruộng thuốc, Ngô Bình lấy Bát Tôn Pho tượng tiên ra bắt đầu dốc sức xây dựng bí phủ của anh. Mặc dù đã xây xong bảo tháp chín tầng nhưng chỉ là bên ngoài, kết cấu tinh xảo bên trong vẫn chưa hoàn thành.
Lúc này anh vỗ tay một cái, tám pho tượng tiên biến thành tám tia sáng chói lọi chiếu vào bảo tháp chín tầng của anh, bắt đầu xây dựng bí phủ từ tầng một. Năng lượng của những pho tượng tiên này rất mạnh, chúng xây dựng bí phủ của anh dựa theo ý chí của anh và bằng cách vượt qua khả năng của Ngô Bình.
Ngô Bình dốc hết sức xây đến ngày thứ tư mới xây được tầng thứ nhất của bảo pháp chín tầng. Ngô Bình thêm một loại bí lực cấp Huyền vào trong tầng một của bảo pháp.
Bí lực này chảy vào trong đó, tầng một của bảo tháp lập tức tạo ra một đại trận huyền diệu, lực trường của đại trận bắt đầu phát huy tác dụng, một thế giới nhỏ dần xuất hiện.
Xây nên tầng thứ nhất của bảo pháp không lâu, anh nghe được giọng nói của Hắc Tướng ở bên ngoài: Chủ nhân, cô Băng Ngọc muốn gặp.
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, đi đến trước cửa vườn thuốc đã nhìn thấy Bằng Ngọc mặt mày trắng bệch nói: “Công tử, tôi nghe nói Hồng Lưu muốn khiêu chiến với anh”.
Ngô Bình: “Khiêu chiến với tôi? Được thôi, tôi đang đợi anh ta đây”.
Băng Ngọc lo lắng nói: “Công tử, lai lịch của Hồng Lưu rất khủng, gia tộc của anh ta là một thế lực cực kỳ mạnh. Nếu anh ta dám khiêu chiến với công tử thì chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo”.
Ngô Bình cười nói: “Trên thế giới này làm gì có thứ gì hoàn hảo. Cô Băng Ngọc, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta”.
Nghe Ngô Bình nói thế, Băng Ngọc cũng có lòng tin với anh, cô ta gật đầu nói: “Vậy Băng Ngọc đợi tin tốt của công tử”.
Băng Ngọc đi rồi, Hắc Tướng nói: “Chủ nhân, nếu người này muốn thách đấu với anh, chắc chắn sẽ cho mọi người nhìn thấy. Tôi nghĩ chi bằng đến một nơi có nhiều người rồi tạo cơ hội cho anh ta”.
Ngô Bình cười nói: “Hắc Tướng, anh không sợ tôi thua sao?”
Hắc Tướng: “Sao mà thua được chứ? Thực lực của chủ nhân chắc chắn có thể giết Hồng Lưu trong tích tắc”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh dẫn tôi đến một nơi nhiều người”.
Hắc Tướng cười nói: “Nói đến nơi được mọi người chú ý nhất thì chắc chắn là “Kiêu Tử Lâu” rồi”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình và Hắc Tướng xuất hiện trên một tòa nhà năm tầng bên trong Thái Chân Môn. Tòa nhà này được gọi là Kiêu Tử Lâu, là tòa nhà được xây dựng bởi người chủ mệnh đầu tiên của môn phái, tặng cho một đệ tử thiên kiêu. Về sau, tòa nhà này trở thành một điểm mốc tượng trưng, trong lịch sử chỉ có đệ tử của thủ lĩnh mới có thể lên đây, người này có thể đứng được trên đó thì đại diện cho việc người đó đã trở thành đệ tử của thủ lĩnh.
Ngô Bình bỗng xuất hiện trên đây lập tức làm rất nhiều người Thái Chân Môn chấn động, Hồng Lưu cũng nhận được tin tức này.
Chẳng mấy chốc, nhiều người đã vây đến xung quanh Kiêu Tử Lâu, bàn tán xôn xao.