Chờ khi anh chọn dược liệu xong, Lâm Ngọc Phẩm mới nói: “Đan dược này có điểm cao nhất là 1000, nếu thành phẩm là cấp tuyệt phẩm thì cậu sẽ được điểm tối đa, còn nếu là cấp cực phẩm thì cậu sẽ được từ 800 đến 900 điểm, thượng thượng phẩm thì từ 500 đến 800 điểm”.
Trong lúc chờ đợi, Ngô Bình hỏi: “Lâm trưởng lão, bao nhiêu điểm thì là thầy luyện đan Tử Đỉnh ạ?”
Lâm Ngọc Phẩm: “Ít nhất là 2000 điểm. Thanh Đỉnh là 900 điểm, Hoàng Đỉnh là 500 điểm, Bạch Đỉnh là 200”.
Ngô Bình: “Bạch Đỉnh ít vậy ư? Xem ra đan dược càng đứng sau thì điểm số càng ít”.
Lâm Ngọc Phẩm: “Đúng thế, ví dụ như đan dược đứng thứ 30 thì chỉ có 30 điểm thôi, các thầy luyện đan bình thường chỉ lấy được hơn chục điểm”.
Ngô Bình rất coi trọng lò thứ nhất này, anh nghiên cứu thật lỹ rồi mới bắt đầu luyện chế.
Một tiếng sau đã có bốn viên đan dược xuất hiện trong tay Ngô Bình, nhóm Bằng Thần đều đi tới quan sát.
Bằng Thần cười nói: “Viên đan dược này gần như hoàn hảo, tiếc là còn cách một chút nữa mới tới cấp cực phẩm. Ngô Bình. Nếu cậu luyện chế lại lò khác thì có nâng cấp bậc đan dược lên được không?”
Ngô Bình: “Chắc là được ạ, tông chủ, đệ tử có được làm lại không?”
Bằng Thần: “Có, mỗi loại đan dược cậu đều có ba cơ hội”.
Ngô Bình chớp mắt: “Đan dược sẽ thuộc về đệ tử chứ ạ?”
Bằng Thần bật cười: “Chúng tôi tập trung hết ở đây đánh giá cho cậu mà cậu nỡ lấy hết à? Cậu phải chia cho bọn tôi mỗi người một viên, còn lại thì của cậu tất”.
Ngô Bình thầm nghĩ, thế là anh mất toi một nửa rồi.
Nhưng có còn hơn không nên anh lập tức luyện lại lò thứ nhất.
Lần này, anh đã có kinh nghiệm hơn nên đã cho ra năm viên đan dược cực phẩm.
Lò tiếp theo, anh còn tiến bộ hơn nữa, thành phẩm là năm viên đan dược tuyệt phẩm.
Các trưởng lão đều tươi như hoa, vì lát họ đều sẽ được chia một viên. Trong đó tông chủ Bằng Thần sẽ nhận được một viên tuyệt phẩm, năm trưởng lão còn lại thì mỗi người được một viên cực phẩm.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào luyện chế đan duộc thứ hai, vì có đến ba cơ hội cho mỗi loại nên kết quả cuối cùng anh đều luyện chế ra đna dược tuyệt phẩm.
Trong đó, loại đan dược thứ nhất anh được 1000 điểm, thứ hai thì được 800 điểm, loại ba được 700 điểm, loại bốn được 600 điểm, loại năm được 500 điểm, loại thứ sáu được 450 điểm, loại cuối cùng 400 điểm. Cuối cùng, Ngô Bình được tổng là 4450 điểm, vượt xa số điểm cần để trở thành thầy luyện đan Tử Đỉnh.
Khi Ngô Bình luyện chế xong đan dược thứ bảy, Bằng Thần và các trưởng lão khác trao đổi ánh mắt với nhau rồi nói: “Xem ra Ngạo Thế Đan Tông chúng ta có một thầy luyện đan Kim Đỉnh rồi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Tông chủ, còn có cả cấp Kim Đỉnh ạ?”
Bằng Thần gật đầu: “Kim Đỉnh là cấp dùng trong các môn phái luyện đan lớn, chỉ các thầy luyện đan luyện chế được cả bảy đan dược cấp tuyệt phẩm thì mới được nhận dang xưng này. Song, Tử Đỉnh đã khó lắm rồi nên Kim Đỉnh cực kỳ hiếm, từ xưa đến nay chỉ có vài thầy luyện đan ở cấp này thôi”.
Ngô Bình: “Vậy bây giờ đệ tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh ạ?”
Bằng Thần: “Danh xưng này gây tiếng vang quá, môn phái tạm thời cho cậu đãi ngộ gấp đối trưởng lão áo đỏ đã, nhưng với bên ngoài thì cậu vẫn là thầy luyện đan Tử Đỉnh”.
Ngô Bình không có ý kiến gì, thầy luyện đan Lục Đỉnh đã quá đủ với anh rồi, đó còn chưa kể anh nhận được gấp đôi đãi ngộ.