Ngô Bình hỏi: "Con vẹt đó là người sao?"
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: "Nguyên thần của vẹt là người sao?"
Đông Hoàng lại gật đầu.
Ngô Bình đã chứng thực được suy đoán của mình, liền nói: "Xem ra đó cũng là một nhân vật lão làng, nếu không thì Đường Thiên cũng sẽ không tôn trọng đến thế. Vậy mày thì sao? Mày cũng là người à?"
Đông Hoàng lắc đầu.
Ngô Bình: "Vậy mày là chó sao?"
Đông Hoàng lại lắc đầu.
Ngô Bình rất bất ngờ: "Mày không phải người, cũng không phải chó, lạ thật đấy".
Đông Hoàng lắc đầu, sau đó trợn to mắt, trông rất bực bội.
Ngô Bình nhún vai: "Được rồi, không nói cái này nữa".
Anh đi tiếp một đoạn, một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc áo gió, đeo kính râm nhanh chóng đi tới. Đột nhiên cô gái đó đứng lại và nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình không để ý mà đi tiếp.
Cô gái nói: "Là anh sao?"
Ngô Bình giật mình, quay người hỏi: "Cô là?"
Cô gái tháo kính râm xuống để lộ ra một khuôn mặt thon dài xinh đẹp. Cô gái khoảng 23, 24 tuổi: "Anh không nhớ tôi sao? Lần trước khi ở huyện Minh Dương, có một chiếc xe trộn xi măng mất lái, anh đã cứu tôi".
Cô gái nói thế khiến Ngô Bình nhớ lại. Lúc đó một chiếc xe dừng ở phía trước, anh lái xe đụng xe của đối phương ra xa, nếu không thì hậu quả khó lường.
Anh cười nói: "Hóa ra là cô à, sao cô lại đến Thạch Thành?"
Cô gái cười nói: "Thực ra tôi vốn sống ở Thạch Thành, lần đó đi huyện Minh Dương để thăm bà ngoại tôi".
Ngô Bình nói: "Ồ, hóa ra là thế, hôm đó cô không bị thương chứ?"
"Không, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa. Nếu không có anh thì tôi không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nữa".
Ngô Bình cười nói: "Cô không sao là tốt rồi".
Cô gái lấy điện thoại ra: "Tôi có thể lưu số của anh không?"
Hai người trao đổi số điện thoại và tên. Cô gái tên Hạ Lam, cũng sống ở đường Lệ Thủy, hơn nữa còn sống ngay cạnh nhà Ngô Bình.
Sau khi biết chuyện, Hạ Lam rất kinh ngạc: "Thế à? Chúng ta là hàng xóm sao? Trùng hợp quá, có rảnh thì mời anh đến nhà tôi chơi nhé".
Ngô Bình nói: "Được, có rảnh tôi nhất định sẽ đến".
Sau khi hàn huyên mấy câu thì hai người chào tạm biệt.
Ngô Bình mua bánh bao gạch cua và một vài món ăn rồi về nhà, sau đó gọi Chu Thanh Nghiên ăn cơm.
Chu Thanh Nghiên tu luyện cả tối, tinh thần rất tốt. Tu luyện có nhiều tiến bộ nên cô ấy rất hưng phấn, nói: "Anh Bình, phương pháp hô hấp mà anh dạy em tuyệt quá. Em vừa luyện đã có kết quả kỳ diệu như vậy, nếu cứ tiếp tục thì hiệu quả chắc hẳn sẽ càng đáng kinh ngạc nhỉ?"
Ngô Bình gật đầu: "Tất nhiên rồi, thế nên em phải luyện công chăm chỉ".