Anh lắc đầu không nghĩ nữa, thay vào đó lập tức khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện bí kỹ.
Mưa cứ rơi cho đến khi trời tối. Người ở trên núi có thể nhìn thấy con đường dưới núi đã bị nước nhấn chìm, đây rõ ràng là một trận mưa bão lớn, không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Đêm xuống, Ngô Bình ra lệnh cho mọi người đốt lửa. Các tiêu sư đi cùng đều có kỹ năng nấu nướng, ngoài nấu một nồi cơm còn làm thêm vài món. Xong xuôi, mọi người cùng nhau ngồi uống rượu, ăn uống.
Sau khi ăn uống no nê, Ngô Bình cũng không đi luyện công. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài vàng trong sân. Nửa đêm, Ngô Bình cảm thấy trong đại điện có hai con mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Anh không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm nói: "Các người giấu thật giỏi”.
Đôi nam nữ lúc này toát ra khí tức âm lãnh, bóng của bọn họ dưới ánh đèn vặn vẹo biến dạng, biến thành bộ dạng dã thú răng nhọn.
Người phụ nữ cười nham hiểm: "Hung ảnh song sát chỉ ban đêm mới ra tay giết người được”.
Ngô Bình: "Các người thật giỏi hạ độc, ngoại trừ tôi, ai cũng bị lừa”.
Người phụ nữ: "Chỉ là mê hồn hương mà thôi, sẽ không lấy mạng bọn họ. Đáng tiếc, nếu như anh cũng hôn mê bất tỉnh, chúng tôi cũng sẽ không giết anh".
Ngô Bình: "Ồ, cô sẽ tha cho tôi sao?"
Người phụ nữ: "Đương nhiên. Anh có ơn với tôi, hôm nay tôi tha mạng cho anh".
Ngô Bình cười nói: "Cô đang nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày sao? Nhiều người như vậy được mời làm diễn viên, chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
Người phụ nữ: "Không, họ thực sự đang đuổi theo một cặp đôi bỏ trốn, nhưng không phải chúng tôi".
Ngô Bình gật đầu: "Vừa khéo".
Người đàn ông cười nói: "Các hạ vẫn còn muốn giao đấu sao? Tôi muốn nhắc nhở trước rằng thực lực của chúng tôi còn hơn tiên nữ ô đỏ”.
Ngô Bình: "Các người biết bên trong quan tài có cái gì sao?"
Hung ảnh song sát vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng cái bóng trên mặt đất đang tiến đến gần Ngô Bình. Người phụ nữ nói: "Tôi nói trong quan tài có phi cương, anh tin sao?"
Ngô Bình: "Tôi không tin”.
Người phụ nữ: "Vậy thì đừng hỏi".
Một trong hai hung ảnh bất ngờ lao về phía cái bóng của Ngô Bình, cố gắng ăn tươi nuốt sống cái bóng của anh. Đây chính là thủ đoạn lợi hại của hung ảnh song sát: giết chết bóng và làm tổn thương thần hồn của đối phương!
Tuy nhiên, ngay khi hung ảnh sắp nuốt chửng cái bóng của anh thì bóng của Ngô Bình đột nhiên biến mất.
Hung ảnh song sát giật mình, đang muốn tìm xem cái bóng của Ngô Bình ở đâu thì trên mái nhà đột nhiên xuất hiện hai bàn tay to đen kịt, đè mạnh xuống đất.
"Bùm!"
Hung ảnh của hai người kia bị đè xuống, phát ra âm thanh "kít kít" kỳ lạ. Hình dáng của họ cũng vặn vẹo, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Ngô Bình thản nhiên nói: "Dám dùng loại tà thuật này với tôi, gan cũng không nhỏ đâu".