Cách cổng phía đông của thành phố Vĩnh Hằng vài dặm có một thị trấn. Có rất nhiều thị trấn nằm bên ngoài thành phố như thế này, vì người bình thường không có tư cách sinh sống trong thành phố, họ phải ra khỏi thành phố sau khi trời tối và đến lúc trời sáng mới có thể vào lại trong thành. Đương nhiên người bình thường cũng chỉ có thể làm những công việc thấp hèn, trừ khi làm người giúp việc ở những nhà giàu thì mới có thể sống trong nhà của chủ nhân.
Trong ký ức của Trương Quân, cậu có một người anh em đồng cam cộng khổ tên là Trương Kế Cường. Lúc còn thiếu niên, gia cảnh của cậu rất cực khổ, Trương Kế Cường là một người bạn chơi cùng với cậu, thường lấy trộm đồ trong nhà để mang đến cho cậu.
Trước khi vào tiên cung Vĩnh Hằng, Trương Kế Cường đã mua một căn nhà trong thị trấn, Trương Quân đã ở nhờ ở đây hơn một năm. Trong hơn một năm nay, Trương Kế Cường đã chăm sóc và quan tâm cậu rất nhiều, đồ ăn thức uống và quần áo đều là do anh ta cấp cho cậu.
Sau đó, Trương Quân thăng tiến trong tiên cung nên đã nghĩ cách giúp Trương Kế Cường tu hành. Sau đó Trương Kế Cường vốn là một người bình thường thế mà lại trở thành Thiên Tiên, hơn nữa được thiên kiêu tiên cung chăm sóc nên ăn uống rất thoải mái khi ở thành Vĩnh Hằng.
Đi đến trước cửa, Trương Quân giơ tay lên định gõ cửa, mặc dù cậu biết rất có thể Trương Kế Cường không còn ở đây nữa nhưng vẫn muốn đến.
Gõ vài cái lên cửa, bên trong chẳng có ai đáp lời. Lúc này cánh cửa của hộ bên cạnh mở ra, một ông lão bước ra.
Ông lão hỏi: “Cậu tìm ai?”
Trương Quân bước đến chào: “Ông bác, chủ nhân ngôi nhà này còn ở đây không?”
Ông lão: “Người ta đã không còn ở đây từ lâu rồi, căn nhà vẫn luôn để trống như thế. Cậu là người thân của nhà này sao?”
Trương Quân: “Vâng”.
Ông lão khẽ thở dài: “Tôi mới vừa chuyển đến, nghe hàng xóm trước đây nói nhà họ Trương vốn dĩ đã chuyển vào trong thành phố rồi, rất nở mày nở mặt. Chủ nhân của ngôi nhà là Trương Kế Cường, nghe nói người anh em của cậu ta là thiên tài trong tiên cung. Nhưng sau đó người anh em này đã chết, cậu ta cũng bị thương nặng rồi bị đuổi ra khỏi thành phố”.
Trương Quân: “Trương Kế Cường bị thương?”
Ông lão: “Đúng thế, về nhà không lâu thì cậu ta chết. Một ngày sau đó, vợ và con trai cậu ta cũng tự sát, chết rất thảm. Vì đã từng có người chết nên ngôi nhà này vẫn luôn không có người ở”.
Ánh mắt Trương Quân lóe lên tia sát khí, không cần đoán cậu cũng biết ai đã hại chết cả nhà Trương Kế Cường.
“Cảm ơn ông ạ”, cậu xoay người đi ra khỏi thị trấn, đi đến cổng phía Đông.
Muốn vào thành phố cần có thẻ bài, nếu là nhân vật tầm cỡ có tiếng thì có thể báo tên tuổi là được.
Khí chất của Trương Quân bất phàm, người canh cửa không dám chọc vào, vội hỏi: “Công tử có thẻ bài không?”
Cậu thờ ơ nói: “Tôi là đệ tử thiên vị của tiên cung, Trương Quân”.
Trong tất cả đệ tử của tiên cung Vĩnh Hằng, người có cấp bậc cao nhất là đệ tử thiên vị. Đến bây giờ, đệ tử đứng ở vị trí thiên vị này chỉ có mười ba người.