Người đàn ông kia cười đáp: “Là anh đây, em ở đó đợi anh, anh sẽ tới đó trong vòng một tiếng”.
Ngô Bình: “Vậy được”.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình tiếp tục quan sát ma trận Bạch Cốt. Bức tượng ma bên dưới trận pháp này đã hút lượng tà khí lớn khủng khiếp. Nếu lấy được bức tượng đó thì chính bản thân anh cũng có thể luyện kungfu của tà môn”.
“Không được. Uy lực của nó trước mắt thì rất mạnh nhưng khi đến cảnh giới Địa Tiên sẽ ảnh hưởng đến tu vi”, Ngô Bình lẩm bẩm. Có điều, mình có thể dùng nó để chế tạo một số loại pháp khí!”
Hiện giờ Ngô Bình đã có thần ý, đã có thể tạo pháp khí, vẽ bùa. Có điều kỹ năng của anh trên phương diện này còn nhiều hạn chế. Giờ có tà lực của ma trận Bạch Cốt này thì việc chế tạo pháp khí trở nên đơn giản vô cùng.
Ngô Bình lấy ra ba xâu tiền Ngũ Đế. Trước đó anh đã mua mười hai xâu tiền Ngũ Đế nhưng chỉ mang theo ba xâu trên người.
Anh đưa thần ý của mình vào, dùng “nhãn lực” để kiểm soát tiền Ngũ Đế, sau đó bày xâu tiền lên trên ma trận Bạch Cốt.
Có thần ý dẫn đường, tiền Ngũ Đế có thể tạm thời hình thành một sát trận. Ngô Bình niệm chú, những âm thanh vừa phức tạp vừa kỳ quái vang lên, tạo thành một luồng sóng âm dao động xung quanh xâu tiền, dần mở ra sát trận. Sát trận này có thể hút lấy tà khí. Tà lực của ma trận Bạch Cốt phía dưới nhanh chóng bị hút vào trong xâu tiền.
Anh thậm chí còn nhìn thấy bức tượng ma kia đang không ngừng giải phóng ra năng lượng. Vốn trong nội tại của tượng ma đã có một sát trận. Hơn nữa, sát trận này đã hút được gần đầy sát khí rồi.
Ngô Bình lấy ra tiền Ngũ Đế, tiền Ngũ Đế có thể hút lấy tà lực của tượng ma.
Tà lực này mặc dù là do trăm năm tích tụ mà thành nhưng tiền Ngũ Đế của Ngô Bình chỉ cần vài phút là đã có thể hút lấy một phần mười rồi.
Đợi khi đã hút được kha khá, Ngô Bình thu lại xâu tiền Ngũ Đế. Bên trong những đồng tiền này có thần ý của anh, cho nên dù có tà lực nhưng Ngô Bình vẫn khống chế được.
Có điều, người ngoài không được tiếp xúc với những đồng tiền này, nếu không sẽ bị tà lực bên trong hút mất sinh khí, biến thành bộ xương trắng!
“Không biết đồng tiền phép Bạch Cốt này uy lực ra sao?”, Ngô Bình lẩm bẩm. Thủ thuật này anh chỉ thấy được trong phiến ngọc, cho nên uy lực của nó ra sao chính anh cũng không rõ.
Tiếp đó, anh tiếp tục dùng tà lực để tế xâu tiền Ngũ Đế thứ hai, thứ ba. Ba xâu tiền Ngũ Đế hút được khoảng một phần ba tà lực của tượng ma.
“Đáng tiếc, mình chỉ mang theo có ba xâu tiền. Nếu mang tất cả đi thì có phải tốt không”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Không lâu sau, một chiếc trực thăng lượn vòng trên bầu trời khiến đất đá bay mù mịt. Khi trực thăng còn cách mặt đất mười mấy mét thì một người nhảy xuống, hạ cánh ở vị trí cách Ngô Bình không xa.
Đó là một người đàn ông trông có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, mày đậm, đôi mắt hẹp và dài, chiều cao khoảng một mét bảy. Gương mặt người đàn ông có vẻ đăm chiêu. Người đó đưa mắt nhìn ma trận Bạch Cốt, sau đó mới đi về phía Ngô Bình.
“Sư đệ”, người đàn ông nở nụ cười, dang tay ra vỗ vỗ vai Ngô Bình, sau đó nhìn anh một lượt từ đầu đến chân.
Người đàn ông kia không dùng lực nhưng cũng đủ khiến Ngô Bình lảo đảo. Ngô Bình cười khổ: “Sư huynh, anh là Võ Thần, đừng có vỗ em như vậy có được không?”