Ngô Bình dò hỏi: “Tao muốn tìm người này thì đến đâu dễ tìm?”
Tên đầu ếch nói: “Cách đây chừng một nghìn chín trăm dặm có một thành phố tên là thành Bạch Mã. Thành chủ là một vị Thần Tiên. Ở đó có nhiều cao thủ lắm, biết đâu có người nhận ra người này”.
Trước khi rời đi, Ngô Bình có nhìn qua mấy người thợ mỏ. Anh vốn định ra tay cứu giúp, nhưng lại nghĩ mình vừa đến chưa có chỗ đứng, ra tay tùy tiện còn hại bọn họ bị vạ lây. Vì vậy, anh từ bỏ ý định, đến thành Bạch Mã trước.
Anh vừa xuống núi đã thấy một con đường lớn thẳng tắp. Từng chiếc xe ngựa hối hả chạy qua, bụi bay mù mịt.
Anh khẽ nhảy lên một chiếc xe ngựa. Người đánh xe giật mình nhìn anh: “Xe của tôi không cho người ngồi miễn phí đâu”.
Anh bật cười đáp: “Tôi đi đường mệt mỏi, xin ngồi đây nghỉ một lát. Không thì để tôi lái xe hộ anh?”
Người lái xe không tin: “Ngựa của tôi là giống Bộ Vân Câu ở Tây Bắc, rất khó thuần. Người ngoài không điều khiển được nó đâu”.
Ngô Bình chỉ nói: “Cứ để tôi thử một lần”, nói rồi anh đoạt lấy dây cương nhẹ nhàng lắc một cái. Con ngựa lập tức co giò phi nước đại, vừa nhanh vừa vững, tựa như tâm trạng hiện giờ của anh.
Ngô Bình là Thánh Nhân, ngựa dám không nghe lời sao? Bây giờ anh có bảo chúng đi nhảy nhót cũng không thành vấn đề.
Người lái xe không khỏi kinh ngạc: “Được đấy. Anh học đánh xe từ ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tôi từng học thuật khống chế”.
Người lái xe gật đầu nói: “Tôi cũng mệt rồi. Con đường tiếp theo để anh đánh xe đi”.
Dứt lời, gã ta nói với người ngồi trong xe: “Khách hàng cứ yên tâm, trình độ đánh xe của người này còn giỏi hơn tôi”.
Bên trong vọng ra một tiếng “ừ” lí nhí, sau đó liền im bặt.
Ngô Bình lại hỏi: “Đằng trước là thành Bạch Mã sao?”
Người đánh xe đáp: “Đúng rồi. Hình như anh không biết thành Bạch Mã, từ nơi khác đến à?”
Anh nói: “Đừng nhắc tới nữa. Tôi đi đường tắt lại bị cướp sạch. Giờ không còn gì cả, không thì đã không phải ngồi nhờ xe anh”.
Người đánh xe không khỏi thấy thương hại: “Anh sơ ý quá, phải chọn đường to mà đi chứ. Đi đường nhỏ chả bị cướp thì sao?”
Ngô Bình giả bộ buồn bực: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tôi chưa đến thành Bạch Mã bao giờ, anh có thể kể cho tôi nghe về tình hình trong thành được không?”
Người đánh xe cười bảo: “Được thôi. Dù sao có anh đánh xe, tôi cũng không có gì phải làm”.
Theo lời người đánh xe kể, ban đầu thành Bạch Mã chỉ là một trạm nghỉ chân, tên là trạm Bạch Mã. Về sau có người phát hiện ra mỏ vàng tiên và mỏ đá thần ở gần đó. Dần dà nơi đây phát triển phồn vinh, tạo nên thành Bạch Mã ngày nay”.
Trong thành có hơn chục triệu dân cư sinh sống, buôn bán phát triển mạnh mẽ. Đặc biệt có không ít khách buôn đến đây để mua đá thần và vàng tiên. Thành chủ tên là Phạm Trường An, thực lực cấp Thần Tiên. Ông ta có một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần tên là Phạm Thuần Như.
Ngô Bình thăm dò: “Anh này, Thần Tiên có bao nhiêu cảnh giới vậy? Chắc là bọn họ lợi hại lắm đúng không?”